Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 65

Hứa Nam Nam cảm thấy có thể là mình nghĩ nhiều, nhưng cô cũng không dám đánh cược, trước giờ cô không dám xem thường bà cụ của nhà họ Hứa.
“Bà, bà thật sự đổ oan cho cha cháu rồi, vừa nãy cha cháu định đỡ bà đấy, tự bà ngã xuống mà. Bà không thể tùy tiện đổ oan cho cha cháu, những năm qua cha cháu đối xử với bà thế nào, người cả thôn đều nhìn thấy. Vì một câu nói của bà, cha cháu sẵn sàng mặc kệ con gái ruột là cháu và Tiểu Mãn, không phải vì hiếu thảo với bà? Sao cha cháu có thể ra tay chứ? Vừa nãy là tự bà không đứng vững.”
Hứa Nam Nam vừa phản bác bà Hứa vừa nói với mọi người: “Mọi người cũng nhìn thấy, cha cháu giơ tay ngăn cản, bà cháu tự ngã xuống. Mọi người nói câu công bằng, nhưng không thể để cha cháu chịu oan uổng.”
Người trong thôn đều không có lập trường vững chắc, nghe thấy Hứa Nam Nam nói thế, cũng cảm thấy là như vậy. Bình thường Hứa Kiến Sinh là đứa con có hiếu nổi tiếng, vì hiếu thảo với cha mẹ mà mặc kệ con gái ruột, sao người như vậy có thể đánh mẹ?
Lại có người tuổi trẻ nói: “Bác gái, cháu thấy Kiến Sinh cũng không cố ý, bác đừng tức giận nữa.”
“Phải đó, bình thường Kiến Sinh rất hiếu thảo, vừa nãy cũng không cố ý ra tay, bác khóc như vậy, sau này làm sao cậu ấy làm người?”
Hứa Nam Nam cũng nói: “Đúng đó bà, bà khóc như vậy, không phải khiến cha cháu sau này bị chỉ trích sau lưng sao? Bà thương cha cháu nhất, chắc sẽ không nhẫn tâm khiến cha cháu sau này khó làm người.”
Nghe thấy con gái bảo vệ, Hứa Kiến Sinh cảm thấy ấm áp trong lòng, uất ức và luống cuống vì bị oan vừa nãy cũng từ từ khá hơn: “Mẹ, con thật sự không cố ý. Nếu mẹ tức giận thì đánh con đi, đừng tức giận hại thân.”
Nghe thấy lời của Hứa Kiến Sinh, Hứa Nam Nam ở bên cạnh âm thầm chậc lưỡi, không biết trước đây bà cụ dạy dỗ con cái thế nào mà dạy được đứa con trai hiếu thảo như vậy.
Người xung quanh gió chiều nào theo chiều ấy, bà cụ không diễn kịch nổi nữa, lại nhìn Hứa Nam Nam vừa phá chuyện, gương mặt lập tức vặn vẹo: “Con nhỏ chết bầm này, tại mày gây chuyện, còn dám đứng bên cạnh lắm mồm, hôm nay tao phải đánh chết mày.”
Hứa Nam Nam vội vàng nghiêng người, lại trốn sau lưng Hứa Kiến Sinh.
Hứa Kiến Sinh cảm thấy con gái nhà mình vì nói giúp mình nên mới bị đánh, cũng không thể để cô bị bà cụ đánh thật, chỉ đành ngăn cản ở phía trước. Lúc này hắn ta cũng không dám ra tay nữa, cứ mặc cho bà cụ đánh.
Bà cụ đánh mấy cái liên tiếp đều đánh lên người Hứa Kiến Sinh, không động được vào một sợi lông của Hứa Nam Nam, tức giận thở hổn hển tại chỗ.
Lưu Đại Hồng không nhìn nổi, chống nạnh nói: “Tôi nói này, ầm ĩ đủ rồi thì mau về nhà đi. Bây giờ mấy đứa Nam Nam cũng về rồi, cũng không liên quan tới Căn Sinh nhà chúng tôi nữa, nếu tiếp tục ầm ĩ, chúng ta sẽ đến chính quyền địa phương.”
Vừa nãy chị em Hứa Nam Nam chưa về, cô ta vẫn chưa tự tin, bây giờ họ đã về rồi thì cô ta còn sợ cái gì. Không phải chỉ viết thư giới thiệu sao? Chuyện này cũng không phải chuyện phạm pháp.
Bà Hứa nghe thấy vậy, tức đến nỗi hận không thể cắn nát răng. Vốn dĩ còn muốn nhân chuyện này ầm ĩ một trận, để Hứa Căn Sinh thấy sự lợi hại của bà ta, cũng để người trong thôn biết bà ta không dễ trêu chọc. Còn không rõ thắng bại, Kiến Sinh lại dẫn hai đứa con về, tiếp tục gây rối cũng không còn ý nghĩa gì.
Bà cụ không cam lòng, hơn nữa sau khi bị Hứa Kiến Sinh đẩy ngã, cũng không có được kết quả mà bà ta muốn, cục tức trong lòng không xả ra được.
Cứ đi như vậy, sau này bà ta đâu còn mặt mũi.
“Mẹ, chúng ta không thể bỏ qua như vậy, kiểu gì cũng phải đòi nhà họ bồi thường.” Trương Thúy Cầm kiên quyết nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận