Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 688

Tôn Bác Văn xụ mặt, đặt chén trà lên mặt bàn thật mạnh: "Vậy con đừng đi nữa. Cha cũng là vì tốt cho con thôi, nếu Lâm Thanh Bách làm sai chuyện gì, cha còn có thể chỉ bảo cho đôi chút. Sau này mà có làm sai chuyện gì, con đừng tới tìm cha khóc là được."
Tôn Hỉ Mai suy nghĩ, dù sao đến lúc đó núi cao hoàng đế xa, trong nhà cũng không quản được cô ta. Hơn nữa anh Thanh Bách cũng không có gì không thể để cha biết. "Được, con đồng ý cha là được. Nhưng cha bảo Cao Kiến Quốc đừng dây dưa với con nữa."
"Anh ta chăm sóc con giúp cha. Anh ta là một người thông minh, có anh ta cha mới yên tâm." Ông ta không có mối quan hệ ở đó, chỉ có mỗi Cao Kiến Quốc còn có thể dùng được. Ông ta thật sự không thích cảm giác này, trong tay không có ai, muốn làm chuyện gì cũng không duỗi tay vào được.
Nói hết lời, cuối cùng hai cha con mới nhất trí. Tôn Hỉ Mai không chờ nổi một ngày, thu dọn đồ đạc đi Nam Giang ngay lập tức. Trước khi đi còn gặp Lý Uyển để nói lời tạm biệt, định mang đồ đưa cho Lâm Thanh Bách giúp Lý Uyển.
Gần đây Lý Uyển cũng hơi hoảng hốt. Con trai Lâm Thanh Tùng đột nhiên bị điều đến sở nghiên cứu, còn không thể tự ý ra ngoài và không thể liên lạc với người khác. Gần đây Lâm Trường Chinh cũng ru rú trong nhà, người lui tới trong nhà ngày càng ít, trông rất quạnh quẽ. Sự thay đổi này làm bà ta cảm thấy rất thấp thỏm. Nhìn thấy Tôn Hỉ Mai tới, trong lòng bà ta còn có chút an ủi. Nhưng lại nghe nói Tôn Hỉ Mai sắp đi Nam Giang, bà ta thở dài nói: "Vậy cháu mang vài chiếc áo dày qua giúp dì nhé, dì mới làm cho Thanh Bách xong mấy ngày trước, đang chuẩn bị gửi đi. Ai dà, bây giờ hai anh em đều không về nhà. Sớm biết vậy, trước đây dì nên sinh thêm con gái, để còn có con cái ở bên cạnh."
"Không phải Thanh Tùng cũng ở thủ đô sao, cậu ấy không về nhà với dì à?"
"Đừng nhắc đến nữa, không biết sao lại đến sở nghiên cứu, chưa chào hỏi một tiếng đã đi luôn. Còn không thể tùy tiện liên lạc, cháu nói xem có chuyện gì xảy ra chứ."
Tôn Hỉ Mai khó hiểu nói: "Sở nghiên cứu nào mà không thể liên lạc với bên ngoài chứ." Lâm Thanh Tùng vừa mới ra trường, cũng không đến mức được vào một sở nghiên cứu cao cấp.
"Ai biết, dì hỏi mấy lần mà anh Lâm cũng không nói. Còn nói chuyện đàn ông phụ nữ đừng xen vào. Nên dì cũng mặc kệ. Đúng rồi, bao giờ cháu đi, để dì lấy đồ cho cháu."
"Ngày mai cháu sẽ đi ngay ạ."
Sau khi về nhà, Tôn Hỉ Mai lập tức hỏi chuyện về sở nghiên cứu. Tôn Bác Văn cũng không biết rõ về sở nghiên cứu. Có không ít sở nghiên cứu ở thủ đô, nhưng ông ta chưa từng nghe có nơi không thể về nhà. Trừ sở nghiên cứu cao cấp nhất, nhưng người bình thường không thể đi vào sở nghiên cứu đó. Dù nhà họ Lâm có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không vào được.
Trừ sở nghiên cứu này ra thì những sở nghiên cứu khác đều không có quy định không được liên lạc với bên ngoài, vẫn đi làm và tan làm như bình thường.
Thấy hỏi không được, Tôn Hỉ Mai cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc.
Cô ta vừa đi, Tôn Bác Văn lập tức gọi điện thoại cho người quen hỏi thăm chuyện của sở nghiên cứu. Kết quả ai cũng không biết. Sau khi cúp điện thoại, Tôn Bác Văn nhíu mày: "Xem ra nhà họ Lâm biết được không ít chuyện."
Cảm giác bị gạt ra khỏi vòng quyền lực này thật khó chịu.
Mỏ sắt Nam Giang.
Hứa Nam Nam đang nằm bò ngủ trưa, trong đầu còn đang nói chuyện phiếm với cậu Hai.
Bởi vì Ngụy Tiểu Đông lại đưa đến một đợt hàng khác cho cô. Đúng lúc thấy trong đó có một lư hương bằng đồng rất độc đáo. Theo Ngụy Tiểu Đông nói, nó có nguồn gốc từ trong một Vương phủ nào đó vào thời nhà Minh. Hơn nữa còn do Hoàng đế ban tặng, rất đáng giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận