Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 59

Cô nhóc giơ bàn tay nhỏ bé ra, trong lòng bàn tay đặt hai viên đường phèn.
Hứa Nam Nam ngồi xổm xuống: “Đường ở đâu vậy?” Cô không tin Lý Tĩnh chịu cho con mình ăn kẹo, đương nhiên, nếu là con của người khác thì chưa chắc.
Hứa Linh nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Lấy trong phòng mẹ, em biết chỗ mẹ cất kẹo, buổi tối lúc ngủ thấy mẹ cất.”
Kẹo này dùng trong năm mới, trên mỏ phát xuống, dùng để chào hỏi khách khứa. Lý Tĩnh biết lo việc nhà, tất nhiên tiết kiệm được một phần, chuẩn bị ngày thường làm chút nước đường cho bọn trẻ. Mặc dù cô ta thương cháu, nhưng cũng không nỡ tùy tiện lãng phí đồ tốt cho nên đem giấu, bình thường cho bọn trẻ ăn theo số lượng, có thể dùng được lâu. Ai biết buổi tối lúc cô ta cất đường, Hứa Linh ngủ cùng phòng với cô ta lại không ngủ, lén lút nhớ chỗ cất đường, lúc rảnh rỗi thì ăn đỡ thèm.
Hứa Nam Nam kinh ngạc nhìn cô bé: “Em không nói cho người khác biết chứ.” Nếu để Lý Tĩnh biết thì toang, cô và Tiểu Mãn đi rồi, cuộc sống của Hứa Linh sẽ khổ sở.
Hứa Linh đắc ý nói: “Không ai biết, không nói cho họ biết.” Cô bé lại đưa tay ra: “Ăn, không để mẹ thấy.”
Nhìn thái độ tha thiết của đứa bé, Hứa Nam Nam hít một hơi, giơ tay cầm một viên lên, nhét vào miệng Hứa Tiểu Mãn vẫn đang khóc: “Ăn chút đồ ngọt, đừng khóc nữa.”
Trong lòng bàn tay của Hứa Linh còn có một viên, Hứa Nam Nam cầm lên, nhét vào miệng Hứa Linh: “Chị không thích ăn đồ ngọt, em ăn đi. Nhưng mà sau này phải ăn ít thôi, đừng để sâu răng.”
Hứa Linh ăn đường, cười cong môi, ngẩng đầu nhìn Hứa Tiểu Mãn: “Chị Hai, ngọt không?”
Hứa Tiểu Mãn dùng tay áo lau nước mắt, gật đầu nói: “Ngọt.”
Ầm ĩ như vậy, tất nhiên bầu không khí ăn cơm tối cũng có hơi u ám, nhưng mà ba chị em Hứa Nam Nam thì ăn rất ngon. Nhất là hôm nay Hứa Kiến Sinh còn mang một miếng thịt về, Lý Tĩnh cố ý đặt trước mặt Hứa Kiến Sinh. Hứa Kiến Sinh chưa ăn một miếng, thấy Hứa Kiến Sinh không ăn, đám người Hứa Hồng cũng không dám ăn.
Ngược lại là Hứa Nam Nam luôn gắp thức ăn cho hai đứa em, bản thân cũng ăn.
“Chỉ biết ăn thôi!” Lý Tĩnh oán hận nói, nhìn thịt càng ngày càng ít thì trong lòng nhức nhối, muốn nói mấy câu, lại lo ồn ào khiến Hứa Kiến Sinh tức giận. May mà ngày mai hai đứa bé này sẽ đi, nhà cũng sẽ yên bình.
Cả bữa cơm, cũng chỉ có Hứa Nam Nam ăn khá thoải mái.
Sau khi cơm nước xong, Hứa Kiến Sinh sắp xếp chỗ ngủ cho họ. Nhà chỉ có hai phòng, bình thường cháu trai cháu gái ngủ một phòng, Hứa Kiến Sinh và Lý Tĩnh dẫn Hứa Linh ngủ ở phòng khác. Bây giờ thêm hai người, cũng chỉ đành nhét cùng giường với đám người Hứa Hồng.
Hứa Nam Nam không nói nhiều, nằm luôn trên giường chiếm vị trí chính: “Tiểu Mãn, ngủ thôi.”
Hứa Hồng thấy vậy, uất ức nhìn Lý Tĩnh. Lý Tĩnh tức giận đổi sắc mặt, gọi mấy câu, thấy Hứa Nam Nam không động đậy, lại thấy đã tối rồi nên đành chịu: “Ngủ trước đi, ngày mai chúng nó đi rồi, chịu một đêm đi. Hôm nay bác con mệt rồi, để bác ấy nghỉ ngơi.”
Nghe Lý Tĩnh nói, Hứa Hồng chỉ đành cắn răng, không cam lòng ngồi ở mép giường.
Thầm nghĩ người nhà quê rất bẩn, cũng không biết trên người có rệp không.
Ở bên kia, sau khi Lý Tĩnh về phòng, trong lòng vẫn tức tối, nhắc mãi việc hôm nay Hứa Nam Nam gây chuyện quá đáng.
Hứa Kiến Sinh luôn không lên tiếng, một lát sau nói: “Được rồi, dù sao cũng là con mình, còn có thể thế nào? Bình thường em đối xử với đám Hồng Hồng rất tốt, sao lại không tốt với Nam Nam?”
Hôm nay hắn ta cũng phát hiện, thái độ của Lý Tĩnh dành cho con cái không thích hợp. Trước đây Lý Tĩnh ít gặp con, mỗi lần về quê cũng không nói chuyện, hắn ta vẫn chưa nhìn ra, cho rằng ở ít ngày nên Lý Tĩnh không có cơ hội đối xử tốt với con.
Dù sao Lý Tĩnh đối xử với cháu đều tốt, nên đối xử với con mình chắc chắn không có gì để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận