Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 223

Trong lòng bọn họ, Hứa Nam Nam không phải công nhân bình thường, cô chính là cán bộ được ngồi trong phòng làm việc.
Lưu Xảo hoàn toàn không ngờ đến kết quả sẽ thành như thế này.
Cô ta cho rằng ở trước mặt cán bộ địa phương, Hứa Nam Nam dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc, chỉ cần bọn họ lấy chữ hiếu ra gây áp lực cho cô, thì cô sẽ không dám nói gì ở trước mặt các cán bộ địa phương nữa, dù sao chỉ là chuyện chuyển hộ khẩu chứ không phải chuyện lớn gì, làm thì cứ làm thôi.
Nào biết chút chuyện nhỏ như thế mà cô cũng có thể gây ra tiếng động lớn thế này.
Hứa Căn Sinh thấy hai người còn chưa đi, không vui nói: "Sao, bây giờ không làm việc đồng áng nữa à? Cầu tiêu không quét thì sẽ phải trừ đi điểm công điểm hôm nay đấy."
Lưu Xảo nghe vậy, lúc này mới không cam lòng dìu bà cụ rời đi. Bà cụ còn mắng chửi vài câu không cam tâm.
Các cán bộ địa phương nghe xong đều cau mày lại.
Hứa Nam Nam thì lại rất vui mừng, tuy rằng hôm nay bà cụ đến làm ầm ĩ, nhưng sau này ai mà còn dám bảo cô phải hiếu thuận với bà ta nữa. Người dám nói lời này đều sẽ trở thành người phản bội tổ chức.
"Mẹ, mẹ nói xem sao miệng lưỡi nhỏ Hai này trở nên ghê gớm đến thế vậy, trước kia chúng ta chẳng ai nhận ra. Bây giờ làm sao đây, cứ thế nhìn nó đi vào trong thành phố sống tốt sao ạ?"
Lưu Xảo không nuốt trôi được cục tức này.
Bao năm qua, cô ta như cá gặp nước ở nhà ông Hứa, ngay cả bà Hứa cũng phải bị cô ta coi thành vũ khí của mình. Bây giờ thế mà lại chịu thiệt trước mặt một con nhóc. Hơn nữa còn là không vét được chút lợi ích nào.
"Chắc chắn là học theo con mẹ tôi tớ của nó, cô ta sinh ra thứ tốt gì đây, suốt ngày chọc tức chết mẹ." Bà Hứa tức giận đến độ nhức hết cả răng.
Lưu Xảo thở dài: "Con chỉ nghĩ không ra vì sao nhỏ Hai đỗ được, mà đứa Cả và nhỏ Ba không đỗ được. Bọn nó đọc sách nhiều năm như vậy. Không chỉ con nghĩ như vậy, có lẽ anh Hai cũng nghĩ thế đó mẹ ạ."
Ánh mắt bà cụ lóe lên, chống gậy nói: "Xảo, con ra đồng gọi Kiến Hải lên thành phố một chuyến, gọi thằng Cả về cho mẹ, mẹ muốn xem thử, dựa vào cái gì con gái nó có thể thi đỗ công nhân chính thức mà nhỏ Cả và nhỏ Ba không đỗ được. Bọn nó đi học lâu hơn con nhóc chết tiệt đó nhiều, không có lý bọn nó không đỗ được."
Bà Hứa vừa nói, trong lòng Lưu Xảo cũng nghĩ ngợi về chuyện này, cô ta lập tức ra đồng tìm Hứa Kiến Hải.
Nhà ông Hứa nghĩ như thế nào cũng đều không liên quan đến chuyện của Hứa Nam Nam nữa.
Sau khi làm xong thủ tục chuyển ra thì trời đã xế chiều, không có xe, Hứa Nam Nam cũng không thể đi bộ về, thế là cô dứt khoát ở một đêm ở nhà Tống Quế Hoa.
Buổi tối lúc Tống Quế Hoa tan tầm về, nghe thấy chuyện đó thì là cô ấy mắng ngay đáng đời.
Lúc đầu không đối xử tốt với hai chị em Nam Nam, bây giờ chỉ biết đến nhặt hời. Tưởng rằng Nam Nam vẫn còn là đứa bé để mặc cho bọn họ sắp đặt như trước kia sao.
Bồ Tát cũng có ba phần tính tình, không có lý nào mà để cho nhà ông Hứa bọn họ muốn thế nào là được thế ấy.
Buổi tối cả nhà ăn một bữa ăn mừng, mùi thức ăn bay tới nhà sau, khiến bà Hứa tức giận đến độ đỏ mắt.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nam Nam bắt xe trở về thành phố.
Với giấy chứng nhận từ mỏ và giấy chứng nhận chuyển ra ngoài từ chính quyền địa phương, Hứa Nam Nam thuận lợi trở thành hộ khẩu ở mỏ sắt huyện Nam Giang.
"Mọi người chúng tôi xin hoan nghênh đồng chí Hứa Nam Nam gia nhập vào mỏ sắt huyện Nam Giang của chúng ta."
Vào ngày đầu tiên chính thức làm việc của Hứa Nam Nam, lúc ủy ban mỏ tổ chức cuộc họp sớm, thuận tiện giới thiệu về cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận