Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 203

Nếu để đó may quần áo cho mẹ chúng ta là đã có thể may được không ít rồi." Trương Thúy Cầm ở bên cạnh đệm vào.
Cô ta không muốn lại phải chu cấp cho thêm một đứa trẻ đi học, thế này không phải là cướp đi đồ của con cô ta sao.
Hứa Kiến Sinh không để ý đến cô ta, chỉ nhìn bà cụ: "Mẹ, để Tiểu Linh đi học đi mẹ, con đã hứa với con bé rồi."
Lần này, Hứa Kiến Sinh hiếm khi nói một cách kiên quyết đến thế này.
Ngay cả bà cụ cũng không ngờ rằng Hứa Kiến Sinh lần này lại kiên quyết như vậy, bà ta đã nói nhiều như thế mà hắn ta vẫn còn kiên quyết đưa con nhóc con này đi học.
Nó toan tính gì vậy chứ?
Bản thân Hứa Kiến Sinh cũng không biết mình đang tính gì, thật ra hắn ta cũng không phải nghĩ cho đứa trẻ đi học cái gì gì này đó để tăng thể diện, chỉ là tự có lúc hắn ta nhìn vào đứa trẻ này sẽ cảm thấy có chút khó chịu.
Ba đứa con, chỉ còn lại một đứa thế này. Trước kia hắn ta luôn thấy mình có nhiều con, con cái cũng không quan trọng là mấy.
Nhưng bây giờ nhìn lại, khi thấy chỉ còn lại một đứa, trong lòng hắn ta thỉnh thoảng sẽ cảm thấy trống vắng.
Nhìn thấy sự giằng co của Hứa Kiến Sinh và bà cụ, Lưu Xảo vội nói: "Mẹ, hay là thế này đi, đi học ở trong thôn cũng tốn không bao nhiêu tiền, để nhỏ Năm về đây đi học đi ạ."
Hứa Mai Tử liếc nhìn mẹ mình, khóe miệng hơi cong lên.
Hứa Linh mở to hai mắt nhìn mọi người xung quanh, sau đó ôm lấy cánh tay của Hứa Kiến Sinh: "Cha, con không muốn rời xa cha!"
Hứa Kiến Sinh còn chưa kịp nói, bà cụ đã quyết định nói: "Được, để con bé về đây đi học. Vừa vặn trong nhà cũng có năm đứa trẻ, các con cũng nuôi không nổi."
"Mẹ ..." Hứa Kiến Sinh có chút không vui.
"Kiến Sinh, anh đừng quá mức õng ẹo. Năm nay trở về đón tết anh nghe lời tôi được bao lần. Bảo vợ anh về quê kiếm công điểm thì anh không đồng ý. Không cho nhỏ Năm đi học, anh không đồng ý. Bây giờ bảo nhỏ Năm về quê, anh vẫn không đồng ý. Có phải là anh không coi tôi là mẹ nữa không, phải không hả?"
Lời bà cụ nói có vài phần đau lòng.
Lý Tĩnh lén kéo lấy Hứa Kiến Thành: "Kiến Sinh, đừng chọc mẹ tức giận."
Hứa Kiến Hải nói: "Anh à, mẹ mong ngóng anh về từng ngày, anh vừa về là đối xử với mẹ thế này sao? Đại gia đình chúng ta chăm sóc cho một đứa bé, anh còn không yên tâm sao? Nếu không phải do nhỏ Cả và Lỗi Tử đã đi học nhiều năm trong thành phố, còn là đang học trung học cơ sở thì chắc chắn em cũng đã bảo bọn nó trở về rồi."
Hứa Kiến Sinh nhìn mẹ mình, lại nhìn em trai mình, trong lòng ngột ngạt đến mức có phần khó chịu.
Thật lâu sau, hắn ta mới buồn bực thở dài: "Được."
Hứa Linh buông tay, cúi đầu tiếp tục ăn hạt dưa.
Có chuyện này chuyển hướng sự chú ý, bà cụ cũng không khó chịu vì chuyện quần áo mới của bà Trần và Tống Quế Hoa nữa. Bà ta còn nhắc tới sự tích chói lọi năm đó bà ta yểm trợ vệ binh đỏ như thế nào, bị súng bắn, còn đóng đế giày cho vệ binh đỏ ra sao.
Câu chuyện này mọi người đã nghe mười mấy năm, mỗi lần nghe vẫn thấy hứng thú bừng bừng.
Như thể nghe nhiều rồi, thì khoảng thời gian vinh quang đó có thể mãi lưu lại ở nhà ông Hứa bọn họ.
Thậm chí bọn họ còn quên mất rằng bà Hứa bây giờ là một phần tử xấu đang tiếp nhận cải tạo lao động.
Trong lúc đêm khuya thanh vắng, Hứa Kiến Sinh dựa vào mép giường, thật lâu vẫn không ngủ được.
Lý Tĩnh vươn tay muốn phục vụ cởi quần áo cho hắn ta, nhưng bị hắn ta đẩy ra.
"Làm sao vậy?" Lý Tĩnh chột dạ hỏi.
Hứa Kiến Sinh quay đầu nhìn lại cô ta: "Cô còn hỏi tôi sao vậy, trước đó lúc ở phòng Đông, tại sao cô phải nhắc ra chuyện Tiểu Linh đi học. Đừng cho rằng tôi tin lời cô nói, Tiểu Linh đi học mà có thể ảnh hưởng đến việc cô may quần áo cho mẹ à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận