Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 595

Nếu Tiểu Mạn vẫn kiên quyết muốn sống với hai vợ chồng Hứa Kiến Sinh thì cô cũng hết cách.
Trên đường đi học về, Tiểu Mãn bị Lý Tĩnh chặn đường để nói chuyện.
"Mẹ nói chuyện với con, con có nghe không vậy. Tiểu Mãn à, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. Chị con bây giờ gặp phải chuyện như vậy, sau này ai có quan hệ với nó cũng đều gặp họa. Bây giờ con vẫn còn nhỏ nên không hiểu, sau này con sẽ biết được chuyện này nghiêm trọng thế nào, dù mẹ có không nỡ thì cũng phải vứt bỏ nó thôi. Không thể để cho một mình nó mà vứt cả gia đình được, con nói có phải không?"
Lý Tĩnh ở bên cạnh tận tình khuyên bảo. Trong lòng cũng vui mừng vì trước đó con nhóc kia vẫn chưa về nhà lại. Nếu không thì lúc này cả nhà cô ta cũng sẽ bị liên lụy theo.
Cô ta cũng không rõ con nhóc này sao lại có gan lớn như vậy, thế mà qua lại với nhà tư bản.
Tiểu Mãn cúi thấp đầu đi về trước mà không nói lời nào.
Lý Tĩnh ở bên cạnh nói cả buổi trời, thấy cô bé không phản ứng thì dứt khoát kéo cô bé: "Mẹ nói con này, con bé này sao lại không lên tiếng chứ. Mẹ đang nói chuyện với con mà, thái độ này của con là sao đây?"
Tiểu Mãn vẫn không hiểu, chỉ là bả vai liên tục run rẩy.
Lý Tĩnh nâng đầu cô bé lên, lúc này cô ta nhìn thấy gương mặt của Tiểu Mãn đầy nước mắt. Cô ta giật mình, vội vàng thu tay lại: "Sao, sao con lại khóc rồi?"
"Trước kia mẹ nói với con rằng mẹ yêu thương con và chị. Mẹ nói là mẹ hối hận rồi, muốn cả nhà chúng ta sống chung với nhau… Con, con vẫn tin vào lời mẹ nói." Tiểu Mãn vừa khóc vừa lau nước mắt. Lúc trước, mẹ có tìm cô bé mấy lần, nói rằng trong lòng mẹ cũng rất rối bời. Có mấy lần cô bé cũng không nhịn được muốn khuyên chị mình tha thứ cho cha mẹ. Thế nhưng cô bé không thể nói ra được.
Trong lòng cô bé rất vui vì trước đó vẫn chưa nói ra… "Mẹ yêu thương con và chị mà chị của con xảy ra chuyện là mẹ chỉ muốn duy trì khoảng cách với chị ấy, còn muốn con và chị phải cách xa nhau ra. Mẹ có mặt mũi nào để nói rằng mẹ yêu thương bọn con chứ."
Lẽ ra cô bé nên sớm hiểu ra, rằng người mẹ yêu thương con cái sao có thể không quan tâm cô bé và chị như thế chứ. Sao sẽ luôn đối xử tệ với Tiểu Linh chứ, lại còn luôn làm khó dễ cho chị em họ chứ.
Hối hận cái gì chứ, thật sự hối hận thì sao bây giờ lại muốn phân rõ khoảng cách.
Lý Tĩnh nghe được lời của Tiểu Mãn nói thì trong lòng cũng hoảng hốt, đứa nhỏ này đã bị cô ta thuyết phục rồi, sao lại thay đổi chứ: "Mẹ đâu có không thương nó, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con và Tiểu Linh thôi mà."
"Vậy sau này con và Tiểu Linh cũng xảy ra chuyện, mẹ cũng duy trì khoảng cách với bọn con giống như này phải không. Mẹ chính là người như vậy, mẹ ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Sau này mẹ đừng tìm con nữa, con không giống mẹ. Nếu không có chị của con thì con đã chết từ lâu rồi. Mẹ còn muốn con vạch rõ ranh giới với chị nữa, con ghét người như mẹ lắm! Con hận mẹ!" Tiểu Mãn hét một tiếng rồi chạy về nhà với gương mặt đầy nước mắt.
"Hận tao?" Lý Tĩnh đứng ngẩn ra nhìn theo bóng lưng đã chạy xa của cô bé. Sau một lúc, cô ta mới tức giận: "Tụi mày có tư cách gì mà hận tao. Không có tao sao lại có tụi mày? Có tư cách gì mà hận mẹ ruột của tụi mày chứ. Nói tao ích kỷ sao, tụi mày mới là đồ ích kỷ đấy! Không phải là vì tụi mày xem tao không phải người thành phố sao, thấy tao có xuất thân không tốt sao? Nếu tao có hộ khẩu thành phố, là cán bộ thì tụi mày còn không chạy theo gọi là mẹ từ lâu rồi sao."
Lý Tĩnh thở hổn hển quay trở lại hầm mỏ, còn chưa đến nhà thì đã thấy công nhân bàn tán xôn xao, nói chuyện của Nam Nam chỉ là hiểu lầm, người cũng trở về an toàn không có bất kỳ vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận