Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 88

Tống Quế Hoa lo lắng nói: “Nam Nam, cháu nói bà nội cháu có đồng ý không?”
Chuyện này thật sự cũng khó làm, dù sao thì hai ông bà Hứa là chủ hộ, mà Hứa Nam Nam lại là trẻ vị thành niên, không cách làm chuyển hộ khẩu ra riêng được.
Vốn dĩ trong lòng Hứa Nam Nam đã có chút dự tính. Nếu như lần này không thành công thì cô sẽ lấy ra một chút tiền, bảo Tống Quế Hoa bàn điều kiện riêng với bà Hứa. Cũng chẳng còn cách nào nữa, đối với chuyện này, cô cứng đối cứng với bà Hứa cũng chẳng có tác dụng. Đến lúc đó thì cứ thoái thác là lần trước đến hầm mỏ, những người cô chú cô quen biết lúc trước nhìn thấy cô đáng thương nên đã lén cho cô tiền.
Cô biết mình trong mắt bà Hứa chẳng là cái thá gì cả, chỉ cần có lợi ích thì cũng có thể gả cô ra ngoài. Huống chi là chuyển một cái hộ khẩu.
Nhưng mà xem ra bây giờ dường như sự việc đã có chút chuyển biến.
Qua một lát sau, bà Hứa ở trong phòng kêu lên một câu, chính là gọi ông Hứa đi vào.
Ông Hứa khó chịu nhìn bọn họ một cái rồi cũng quay người đi vào phòng. Để mấy người Hứa Căn Sinh cứ thế mà đứng bên ngoài.
Hứa Căn Sinh bỗng cảm thấy xấu hổ: “Có được hay không thì cũng phải nói một câu chứ. Làm cái gì vậy trời?”
Lúc mấy người họ không còn kiên nhẫn đợi nữa, cuối cùng ông Hứa và bà Hứa cũng đi ra.
Ông Hứa vẫn là dáng vẻ khó chịu không thèm hé răng, còn bà Hứa thì xụ mặt, một bộ dạng không bằng lòng. “Tôi thấy hai con nhỏ này cũng là đồ vô ơn, thứ người có lòng dạ như vậy, nhà họ Hứa chúng tôi cũng không cần, thích đi thì đi đi.”
Vậy là đồng ý cho chuyển hộ khẩu rồi.
Mặc kệ là vì lý do gì, Hứa Nam Nam cũng rất vui vẻ, đôi mắt sáng lên. Tống Quế Hoa và Hứa Căn Sinh cũng rất bất ngờ. Vừa nãy còn không bằng lòng cơ mà, sao trong chớp mắt đã đồng ý rồi?
Đương nhiên, mặc kệ như thế nào, bà Hứa đồng ý thì chính là chuyện tốt. Ông Hứa không nói lời nào, rõ ràng cũng đồng ý rồi. Vậy là chuyện này đã thành công rồi.
Chủ hộ đã đồng ý, ông Hứa cầm cuốn sổ hộ khẩu, đi theo Hứa Căn Sinh đi làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Tống Quế Hoa cũng về nhà lấy cuốn sổ hộ khẩu, đi theo qua đó.
Làm thủ tục trong thôn cũng nhanh, rất nhanh đã chuyển xong hộ khẩu. Hai bên cầm lấy cuốn sổ hộ khẩu mới, một cuốn thì bên trên bớt đi hai đứa trẻ, một cuốn thì có thêm hai đứa trẻ.
Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn đã trở thành thành viên mới trong nhà Tống Quế Hoa, vào nhà với thân phận cháu gái trên giấy tờ.
Sau này, Tống Quế Hoa thật sự trở thành thím của cô rồi.
Làm thủ tục xong, ông Hứa nhìn chằm chằm hai đứa cháu gái của mình, bỗng dưng trong lòng có chút buồn phiền không nói ra được. Ông ta muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời, cả nửa ngày mới nói một câu: “Khi nào nhớ nhà thì cứ về thăm.”
Hứa Nam Nam không nói lời nào. Thực ra cô rất muốn nói nơi đó không thể gọi là nhà, nhưng mà cô cũng không muốn để lại hình ảnh xấu với Hứa Căn Sinh và Tống Quế Hoa, cho nên vẫn luôn im lặng.
Không đợi được câu trả lời của Hứa Nam Nam, ông Hứa cảm thấy thật mất mặt, trong lòng có hơi tức giận, dứt khoát hừ một tiếng, cầm lấy cuốn sổ hộ khẩu trực tiếp đi về nhà. Thậm chí còn cảm thấy rằng có lẽ đổi hộ khẩu cũng không sai. Dù sao cũng chỉ là hai đứa trẻ.
Lúc ông Hứa trở về nhà, bà Hứa còn đang ầm ĩ đau lòng giẫm chân: “Ngẫm nghĩ lại thật không cam lòng, quá hời cho hai con nhỏ này rồi. Nhà chúng ta một tay phân một tay nước tiểu cực khổ nuôi nấng khôn lớn, ăn không biết bao nhiêu lương thực của chúng ta, thế mà cứ như vậy đi đến nhà người ta. Người ta nói con gái chính là món hàng phải bù thêm tiền, nhưng rốt cuộc lúc gả chồng thì vẫn có thể lấy được chút đỉnh tiền sính lễ chứ. Nó thì hay rồi, chưa kiếm chác được cái gì hết. Thật đúng là tức chết tôi mà. Nếu không phải vì Long Long và Lỗi Tử, có chết tôi cũng không đồng ý để chúng nó được hời như vậy.”

- Giải thích, Món hàng phải bù thêm tiền là một tục lệ ngày xưa chỉ người con gái lấy chồng; cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận