Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 783

Hiện giờ tuy rằng đã cải cách mở cửa rồi, nhưng nhân dân vẫn không thể tìm được phương hướng, vẫn dừng chân lại ở quan niệm cổ xưa cũ. Thậm chí những khu vực ở duyên hải vẫn rất nghèo khó. Hứa Nam Nam chuẩn bị phát triển nghề công thương nghiệp, làm người đầu tiên dũng cảm bước về phía trước, để cho những người có lòng gan dạ có một thứ để học theo.
Chuyện từ chức, Hứa Nam Nam cảm thấy không phải chuyện gì khó khăn lắm. Cô cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, chắc là sẽ dễ thôi. Kết quả là ngày thứ hai sau khi cô nộp đơn từ chức, đã có người đến khu tập thể đón cô rồi.
Người đến đón Hứa Nam Nam vẫn là người chuyên môn phụ trách chuyện của Hứa Nam Nam trong những năm qua. Hiện giờ đầu tóc cũng đã bạc phơ đi nhiều.
"Đồng chí Vu, những năm qua cô đã làm không ít chuyện. Chúng tôi đều biết rõ, tất cả mọi người đều ghi nhớ trong lòng. Hiện giờ tình thế rất tốt, tại sao đồng chí Vu lại muốn nghỉ việc?" Người phụ trách khó hiểu hỏi. Trên thực tế, lần này ông ấy đến đây, cũng là do ý của cấp trên. Lo rằng bên phía Hứa Nam Nam có suy nghĩ khác. Mặc dù mấy năm qua những tài liệu mà Hứa Nam Nam cung cấp cho bọn họ không nhiều, nhưng những cống hiến của Hứa Nam Nam đều không thể nào mà nghi ngờ được.
Hứa Nam Nam căng thẳng đến mức bóp chặt lấy góc áo, hít một hơi, sau đó chầm chậm nói ra suy nghĩ của mình. Cô nói rất chậm, cố gắng nói mạch lạc nhất có thể.
Là một Hứa Nam Nam đã được hưởng thụ những mặt tốt của cải cách mở cửa, cô tất nhiên người ủng hộ và trung thành với chính sách cải cách mở cửa. Cho nên cô cố gắng nhất để có thể biểu đạt, hy vọng rằng bản thân mình có thể làm được một vài chuyện thực tế, chứ không phải nhàn rỗi ở bên bộ ngoại giao. Không phải cô có ý kiến gì với cấp trên, mà là tự mình có sự sắp xếp của riêng mình, muốn được làm nhiều chuyện hơn. Cô không muốn chỉ làm một người vận chuyển.
"Tất nhiên là phải có người tiên phong đi trước tìm đường đi, mới có thể để cho những người ở phía sau biết nên làm thế nào. Cho dù là thất bại, cũng chỉ là tổn thất của một cá nhân. Nếu thành công, tất cả mọi người đều có thể có lợi."
"Nói như vậy, cô đã có kế hoạch cụ thể rồi?"
"Đúng vậy." Hứa Nam Nam gật đầu, cô nói ra dự định về kế hoạch sử dụng một vài công nghệ kỹ thuật tư nhân để thu hút vốn đầu tư nước ngoài để thiết lập các nhà máy ở trong nước.
Cô dùng công nghệ để thu hút vốn nước ngoài, như vậy có thể giải quyết được vấn đề thiếu vốn. Dù không muốn thừa nhận nhưng đất nước thật sự quá nghèo, cả nước đều đang xây dựng, khắp nơi đều cần phải dùng đến tiền. Hứa Nam Nam không có ý định chỉ mở một nhà máy, điều cô muốn là phát triển các khu công nghiệp như công nghiệp nhẹ, công nghiệp hóa chất, vân vân... và hợp tác với vốn nước ngoài. Thứ nhất là giải quyết được vấn đề vốn, hai là giải quyết vấn đề xuất khẩu.
Hứa Nam Nam biết được rằng con đường này không dễ dàng gì, nhưng cô sẵn lòng bước đi bước đầu tiên, bỏ thời gian để nghiên cứu thời cơ. Cô có thể học tập kinh nghiệm của "Người đi trước", cô cũng có ưu thế của bản thân mình.
Thật ra điều mà Hứa Nam Nam hy vọng nhất chính là có được sự ủng hộ của cấp trên, nhưng cô cũng hiểu rõ được hiện thực, trước khi chưa tạo ra thành tựu, không có ai có thể chắc chắn để nói ủng hộ cô cả.
Sau khi Hứa Nam Nam phát biểu ý tưởng của bản thân mình, người phụ trách đó rất lâu không cất lời, sau đó cũng không nói là có đồng ý hay không, bảo Hứa Nam Nam cứ quay về trước đi.
Về đến nhà, Hứa Nam Nam bàn bạc với Lâm Thanh Bách: "Anh cảm thấy cấp trên có đồng ý với ý tưởng này của em không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận