Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 524

"Nhìn xem khi nào thì em mới lớn đây." Lâm Thanh Bách cầm lấy tay cô, không để cho cô phản kháng: "Nam Nam, chúng ta đã đính hôn rồi, kết hôn là chuyện sớm hay muộn. Có chuyện gì cứ nói với anh, đừng băn khoăn. Anh biết, em còn nhỏ, có thể có chút chuyện chưa hiểu. Người khác nói cái gì thì cứ coi như gió thoảng bên tai là được, chỉ cần em không thích làm thì không ai có thể ép em làm. Phạm sai lầm cũng không cần gấp, anh sẽ che chở cho em."
Lúc mới nghe Hứa Nam Nam còn có chút chột dạ, lo lắng Lâm Thanh Bách nói về chuyện Taobao, khi nghe đến đoạn sau thì cô bắt đầu hồ đồ. Cái gì mà không thích với ép vậy.
"Có anh che chở em, sau này không cần băn khoăn gì cả." Lâm Thanh Bách nói bằng giọng nghiêm túc, ánh mắt vẫn nhìn Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam: "..."
Chờ một lúc không thấy Hứa Nam Nam đáp lại, Lâm Thanh Bách nhẹ nhàng thở ra. "Được rồi, sau này em có thể nói với anh bất cứ lúc nào. Em chỉ cần nhớ, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đều là người một nhà."
Đính hôn rồi, là người một nhà rồi.
Hứa Nam Nam cũng nhìn anh, rồi gật đầu anh.
Cô nghĩ, nếu sau này thật sự có người biết bí mật của cô, vậy chắc chắn sẽ là người sắp đi cùng cô cả cuộc đời này đây.
Chuyện đính hôn, Hứa Nam Nam cũng không giấu mọi người trong mỏ, đây là ý của Lâm Thanh Bách. Nếu không phải lo lắng quá gây chú ý thì anh còn muốn để Hứa Nam Nam mời công nhân trong mỏ ăn bữa cơm nữa đấy. Chỉ là hầm mỏ có quá nhiều người, nếu mời tất cả mọi người, còn không biết có bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị. Mời người này không mời người kia thì cũng không ổn.
Vì vậy hai người dứt khoát không mời ai cả, chẳng qua Lâm Thanh Bách vẫn tìm cách lấy một ít hoa quả kẹo mứt tới. Đây là hàng chỉ có kết hôn mới mua được, cũng không biết anh lấy ở đâu ra đưa cho Hứa Nam Nam để cô lấy đi phân phát cho mọi người ở mỏ.
Sau khi phát hoa quả cho mấy phòng làm việc xong thì không lâu sau những người coi như là nên biết cũng đều biết về chuyện này.
Khi chủ nhiệm Chu đến mỏ tìm người làm công tác tư tưởng, thấy Hứa Kiến Sinh, cô ấy cũng thuận miệng nói ra.
Sau khi biết, Hứa Kiến Sinh yên lặng không nói gì. Buổi trưa hắn ta cầm phiếu lương thực đi công đoàn đổi ít phiếu công nghiệp và phiếu vải rồi cầm về nhà cho Lý Tĩnh.
Lâu rồi chưa được nắm quyền kinh tế, đột nhiên nhìn thấy những tờ phiếu này, Lý Tĩnh lập tức choáng váng hoa cả mắt.
Còn chưa kịp vui vẻ, Hứa Kiến Sinh đã nói: "Xế chiều cô đi mua ít vải tốt về đây, nếu có giày da... Mà thôi, cô cũng không biết con bé đi cỡ nào. Cô cứ mua loại vải mà các cô gái lớn bây giờ hay mặc là được."
Nghe Hứa Kiến Sinh nói vậy, Lý Tĩnh hỏi: "Mua cho cô gái lớn làm gì thế à. Mua cho Hồng Hồng à? Nó ở nông thôn. Ở nông thôn không thích hợp dùng loại vải như thế đâu."
Mấu chốt là cô ta cũng không muốn về quê tặng đồ, đến lúc đó nhỡ mẹ chồng túm lại không cho cô ta về đây thì tiêu mất.
Nghe cô ta nhắc đến Hồng Hồng, Hứa Kiến Sinh nhíu chặt mày lại: "Là mua cho Nam Nam."
"Gì cơ, sao tự nhiên lại mua cho Nam Nam." Lý Tĩnh vừa kinh ngạc vừa giận.
"Con bé đính hôn rồi, dù sao chúng ta cũng nên tỏ ý một chút. Chuyện này cô không cần phải để ý đến, chỉ cần đi mua đồ về thôi, đến lúc đó để Tiểu Linh mang sang là được."
Lý Tĩnh cắn môi: "Nó đính hôn còn không thèm nói với chúng ta, chúng ta còn mua đồ cho nó làm gì."
Hứa Kiến Sinh không vui nói: "Tôi bảo cô mua thì cô cứ mua đi, sao lắm mồm thế."
Bị Hứa Kiến Sinh quát một câu, Lý Tĩnh cũng không dám nói thêm lời nào nữa. Cô ta chỉ cầm đống phiếu trong tay, chẳng qua là không còn vui như lúc đầu nữa. Đã cắt đứt quan hệ với cô ta rồi, còn muốn dùng phiếu của cô ta, dựa vào cái gì chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận