Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 522

Không cần biết Hứa Nam Nam nghĩ như thế nào, sau bữa cơm, làng trên xóm dưới kể cả người trong xưởng dệt đều biết nhà phó giám đốc xưởng Vu đã về hưu có cháu gái lớn đã làm lễ đính hôn.
Đàng trai cao ráo, sáng sủa, đi làm ở ủy ban huyện.
Tin này vừa lộ ra, ai lúc trước có ý hay không giờ đều dẹp hết tâm tư. Dù sao cũng đã đính hôn rồi, thế thì không khác gì đã kết hôn cả.
Ngày hôm sau, Hứa Nam Nam mặc trang phục Lê-nin màu xanh dương mới may, đầu tết hai bím tóc, không để mái, làm lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng tràn đầy sức sống.
Dưới ánh mắt của ông Vu bà Vu, cô ngồi lên phía sau xe đạp của Lâm Thanh Bách.
Nhìn ánh mắt không nỡ của hai cụ, cô ho khụ khụ.
Không phải chỉ là đi đính hôn thôi sao, hai cụ nhìn như thể cô đi xuất giá vậy.
Trên đường, Lâm Thanh Bách nói qua với cô về tình hình ở ủy ban huyện.
Người có quan hệ tốt nhất với anh là ông Cao, ông Cao là cục trưởng cục công an. Lần này cũng là vợ của cục trưởng Cao giúp đỡ lo liệu chuyện mời khách.
Chủ tịch huyện họ Tôn không thích nói nhiều, là người kiểu thích hòa giải. Vợ của ông ấy là một người thông minh. Thư ký Khương sắp về hưu, về cơ bản là người không quản chuyện gì nữa. Gia đình nhà Lưu Kiến Quân ngược lại thì không xa lạ gì, người nhà này không cần quá thân.
Dù sao nói là mời một bàn cũng chính là mời các lãnh đạo ở ủy ban huyện ăn một bữa cơm mà thôi.
Đến khu tập thể ủy ban huyện, người đầu tiên bọn họ nhìn thấy là người gác cổng lão Kha. Thấy bộ trưởng Lâm đạp xe đạp trở lại, lão Kha đi tới. "Bộ trưởng Lâm về đây sớm thế."
Lâm Thanh Bách xuống xe, Hứa Nam Nam cũng xuống theo, đứng bên cạnh Lâm Thanh Bách.
"Lão Kha, đây là người yêu của cháu. Hứa Nam Nam, cô ấy làm việc ở hầm mỏ Nam Giang."
Hứa Nam Nam mỉm cười chào lễ phép: "Chào thầy Kha ạ."
"Ồ, là đồng chí Vu đó hả, tôi nhớ rồi. Lần sau đến gặp bộ trưởng Lâm thì cứ tới thoải mái nhé." Lão Kha cười híp mắt nói. Lúc trước dì Tôn còn ở trước mặt ông ấy nói xấu người yêu của bộ trưởng Lâm, bây giờ người thật tới thì làm gì còn dám nói ra nữa.
Hai người lên lầu đi xem nhà của Lâm Thanh Bách trước.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nam Nam tới ủy ban huyện, cũng là lần đầu tiên cô sang thăm nơi Lâm Thanh Bách ở, trong lòng có chút căng thẳng.
Lúc đầu vốn nghĩ phòng con trai chắc chắn sẽ bừa bộn, đây có thể là lúc thích hợp để cô thể hiện sự đảm đang của mình, kết quả vừa nhìn vào nhà, nhà của anh còn sạch sẽ ngăn nắp hơn cả phòng của cô.
Nhà của Lâm Thanh Bách ở là kiểu nhà bên ngoài và bên trong đều có thể làm phòng ở. Nhưng phòng ngoài bây giờ có bày thêm một bộ sofa gỗ nhỏ để làm phòng khách.
Trong phòng không có nhiều đồ, ngoài những đồ đạc lớn đã cố định thì không đặt thêm thứ gì hết, bàn đọc sách cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Giày ngoài của đều được xếp trong tủ giày.
Lâm Thanh Bách kéo cô vào trong phòng: "Nơi này tạm thời làm phòng khách. Sau này chúng ta kết hôn cũng có nơi để chiêu đãi khách khứa. Khi nào có con, phòng này sẽ đặt thêm một cái giường tầng cho con ngủ. Lúc đầu khi được chia nhà, anh cũng không nghĩ gì nhiều. Chỉ cần căn nhà phòng xép, sau này chờ đứa bé lớn hơn một chút, hẳn cũng có thể tìm được căn nhà lớn hơn để ở."
Giọng của anh có phần ảo não.
Hứa Nam Nam nghe chỉ thấy nhột tai.
Cô vốn không quan niệm gia đình gì cả, nghe anh nói vậy, cô cũng có phần mường tượng ra khung cảnh đó. Dưới một mái nhà, có con cái, có cha mẹ, đó một gia đình hoàn chỉnh. Căn nhà nhỏ chút cũng không sao cả, mọi người chen chúc ở chung. Trong không gian nhỏ bé đó còn có nồi bát chén đĩa, quần áo tất giày.
Tiệc rượu ở ủy ban huyện được làm trong nhà ăn. Vợ của cục trưởng Cao đích thân nấu nướng. Khi Hứa Nam Nam tới, bà ấy vẫn còn đang làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận