Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 617

Sau này dùng lương thực từ quê lên, con không lo nữa."
"Anh Hứa, cái gì, sao anh bắt em..." Lý Tĩnh nôn nóng đến độ nói năng lộn xộn. Sao lại bắt cô ta quay về chứ?
"Mẹ không đồng ý." Lý Tĩnh còn chưa nói gì, bà Hứa đã phản đối trước rồi. Bà ta đâu có ngu, con dâu này sao mà so được với con cái chứ. Con dâu cả cũng từng này tuổi đầu rồi, đoán là con trai bà cũng chẳng còn thèm gì nữa. Cứ cho là con dâu cả quay về thì thằng cả cũng có thể cả năm chả quay về thăm nom được một lần.
Lý Tĩnh nghe thấy bà cụ phản đối, cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hứa Kiến Sinh với ánh mắt khẩn cầu: "Anh Hứa, em phải ở lại chăm sóc anh chứ. Còn có Lỗi Tử với Long Long, ở lại trường làm sao tốt bằng ở nhà mình được chứ? Vẫn nên bảo Tiểu Linh quay về thì hơn, con nó cũng sắp tám tuổi rồi, trạc tuổi nó ở dưới thôn cũng có thể làm rất nhiều việc rồi."
Những người khác nghe Lý Tĩnh nói vậy, đều bắt đầu bàn tán xôn xao.
Người lớn không quay về chăm sóc mẹ chồng mà lại bắt con gái về. Đây có phải là người làm mẹ không vậy.
Hứa Linh đeo cặp sách chen vào từ sau đám người, nghe thấy mấy câu của Lý Tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tanh. Cô nhóc đi qua kéo tay của Hứa Kiến Sinh, mắt đỏ hoe khóc lóc: "Cha, con về đó chắc chắn là không sống nổi đâu. Chị cả với chị hai không sống nổi nên mới đi khỏi nhà mà."
"Con bé này, nói năng lung tung gì đó." Bà Hứa cầm chiếc gậy chống trên tay lên định đánh cô nhóc. Người xem náo nhiệt ở bên cạnh đều không kịp cản, may là Hứa Kiến Sinh mau tay nhanh mắt kéo đứa bé ra, chân mình thì lại bị gậy của bà Hứa đánh trúng một cái.
Chân truyền đến một cơn đau nhức. Đối với Hứa Kiến Sinh mà nói, chút cảm giác này có thể không sao nhưng nếu như đánh trên người đứa nhỏ, đứa nhỏ phải đau đớn đến mức nào.
Ở trước mặt bao nhiêu người như vậy mà còn có thể ra tay vậy với đứa con nít, vậy thì đến lúc về quê rồi thì đứa nhỏ phải sống những ngày tháng như thế nào nữa đây?
Không chỉ những người ở bên cạnh đều bàn tán, lòng của Hứa Kiến Sinh cũng thắt lại. Hắn ta cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang sợ hãi của Hứa Linh, ôm cô nhóc vào lòng: "Mẹ, là tự mẹ nói mình cần người chăm sóc. Con bảo Lý Tĩnh về chăm sóc mẹ, sao mẹ lại không đồng ý?"
Bà Hứa nghẹn họng không nói được lời nào. Cũng không thể nói là muốn giữ trong tay một đứa nhỏ để sau này tiện áp chế hắn ta. Bà ta cắn răng, liếc mắt nhìn Lý Tĩnh đang không tình nguyện: "Không phải là vì thấy vợ con không muốn sao?"
"Chuyện này không đến lượt cô ta muốn hay không muốn. Cô ta không có hộ khẩu trong thành phố, vốn dĩ không thể sống ở trong thành phố. Cho cô ta về quê chăm sóc mẹ là chuyện nên làm."
Mặt Hứa Kiến Sinh lạnh tanh, đến nhìn cũng không nhìn Lý Tĩnh một lần.
"Anh Hứa..." Lý Tĩnh nắm lấy tay áo của hắn ta.
"Sao vậy, không muốn về quê chịu khổ à? Bản thân cô không muốn về sao còn bắt Tiểu Linh về?"
Hứa Kiến Sinh mặt không đổi sắc nhìn cô ta.
Bị nói trúng tim đen, mặt Lý Tĩnh chột dạ đến đỏ bừng.
"Chuyện chăm sóc người già vốn là chuyện mà con dâu nên làm, chả có nhà ai lại bắt cháu trai cháu gái về chăm sóc rồi để cho con dâu ở thành phố hưởng phúc cả." Chị dâu Tiêu từng có xích mích với Lý Tĩnh ở bên cạnh mỉa mai.
Có người mở đầu, những người khác cũng vào khuyên: "Đúng vậy, làm gì có chuyện để trẻ con đi chăm sóc người già chứ. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, mới đi học thôi mà."
"Nhà ai mà không phải là con dâu chăm mẹ chồng chứ, từng này tuổi rồi còn lười như vậy, nghĩ rằng cưới về để được cung phụng chắc."
"Lý Tĩnh à, cô vẫn nên quay về thì hơn, đừng quậy đến lúc chủ nhiệm Hứa lại bị lãnh đạo mỏ phê bình." Người vợ thông minh nào lúc này cũng nên làm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận