Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 92

Nhân lúc mọi người xong việc, Hứa Căn Sinh hút tẩu thuốc đi tới.
“Chú Căn Sinh, căn nhà này đã rất tốt rồi, cháu và Tiểu Mãn ở được, không muốn làm phiền mọi người nữa.” Hứa Nam Nam rất ngượng ngùng.
Hứa Căn Sinh thở dài: “Ai dà, mọi người đều biết tại sao cháu không về nhà ông Hứa. Cũng không ai nói gì cháu, nhưng nhà cửa vẫn phải giải quyết, bằng không sau này cháu và Tiểu Mãn sống thế nào?”
Mặc dù hắn ta là người thích ba phải, nhưng mà thật sự đến mức này, hắn ta là bậc cha chú, là đội trưởng thì cũng sẽ không trốn tránh, nên giúp vẫn phải giúp. Hơn nữa chỉ là một căn nhà, trong thôn có mất gia đình tuyệt hậu, bây giờ nhà cửa đều trống không, được chính quyền địa phương thu hồi. Đến lúc đó sẽ đi xem xét, cho hai chị em ở trước.
Rất nhanh, mọi người đều giúp xong.
Dù sao chị em Hứa Nam Nam cũng là trẻ con, cũng không có ai đi qua nói gì với họ, giúp xong thì hẹn nhau cùng đi xuống núi làm việc, trên đường vẫn thảo luận chuyện nhà ông Hứa.
Chỉ có Tống Quế Hoa vả hai đứa con trai của cô ấy ở lại, giúp Hứa Nam Nam sắp xếp nhà cửa.
Trước đây chị em Hứa Nam Nam đều ngủ dưới đất, rải cỏ khô. Lần này mọi người dùng cộc gỗ đóng khung giường, phía trên đặt một tấm ván, cũng xem như một chiếc giường.
“Trước mùa đông, vẫn phải đổi nhà, bằng không chị em cháu sẽ không chịu nổi.”
Tống Quế Hoa vừa thu dọn vừa than thở, lại dọn đống đồ mà nhà Hứa Căn Sinh mang tới cho Hứa Nam Nam: “Đây đều do Hứa Căn Sinh mang tới, lần này nhà họ thật trượng nghĩa, cho không ít đồ, cháu và Tiểu Mãn cũng có thể ăn hơn nửa tháng, đến lúc không đủ thì chúng ta lại nghĩ cách.”
“Thím, cháu không biết cảm ơn mọi người thế nào nữa.” Giọng nói của Hứa Nam Nam hơi nghẹn ngào, cảm xúc cũng dồn nén. Cô thật sự không ngờ người trong thôn sẽ nhiệt tình giúp đỡ như vậy, thậm chí cảm thấy suy nghĩ của mình về người trong thôn trước đây, hoàn toàn không xứng được giúp đỡ.
“Cảm ơn gì chứ, đều là người một thôn, có nhà ai không khó khăn. Trước đây cháu ở nhà, mọi người không thể làm gì, bây giờ các cháu dọn ra ngoài, suy cho cùng cũng không thể nhìn cháu và Tiểu Mãn sống khổ sở.”
“Chị, sau này ai ức hiếp chị thì cứ nói với em, em giúp chị đánh kẻ đó.” Thạch Đầu vỗ ngực nói.
“Mẹ mày, cả ngày chỉ biết nghịch ngợm gây chuyện, đừng gây rắc rối là tốt rồi.” Tống Quế Hoa vỗ đầu cậu bé.
“Con giúp chị con, chị Nam Nam, sau này chị là người nhà của bọn em, là chị của em.” Thạch Đầu cười méo xệch miệng, trong nhà chỉ có hai đứa con trai là cậu bé và Mộc Đầu, hai người còn luôn gây gổ đánh nhau, nên hâm mộ người ta có chị em gái. Bây giờ thì tốt rồi, nhà mình đã có thêm một chị gái và một em gái.
Mộc Đầu bĩu miệng, nhìn Hứa Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, sau này anh dạy em viết chữ. Thạch Đầu không biết đâu, nó học dốt lắm.”
“Đậu, ai nói?” Thạch Đầu lập tức không cam lòng, kêu la.
“Giáo viên nói đó.” Mộc Đầu nghiêm túc nói.
Thạch Đầu lập tức bực bội đỏ mặt, cậu bé không sợ ai cả, chỉ sợ giáo viên trong lớp. Giáo viên bảo cậu bé đần, có phải thật không?
Thạch Đầu xoắn xuýt.
Hứa Nam Nam “phụt” một tiếng, bật cười: “Sau này chị chính là chị của các em, nghe lời chị, đều phải học cho giỏi. Chị cũng định đưa Tiểu Mãn đi học, đừng để bị Tiểu Mãn vượt mặt.”
“Nam Nam, cháu muốn đưa Tiểu Mãn đi học?” Tống Quế Hoa kinh ngạc nhìn cô, mặc dù học phí tiểu học trong thôn không nhiều, nhưng mà cuộc sống của hai đứa bé này vẫn là vấn đề, đi học không phải chuyện dễ dàng. Ngược lại có thể đi tìm hương lý hỏi xem, có thể châm chước không. Nhưng mà người nhà ông Hứa đều ở đây, cũng không biết hương lý có thông qua được không.
- Giải thích, Hương lý là chức dịch ở làng xã thời xưa. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận