Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 175

Thực ra lời này chẳng có logic gì cả, đối với giáo viên, thêm một học sinh hay bớt một học sinh không có gì khác nhau hết. Nhưng giáo viên nghe cô bé xinh xắn này nói vậy vẫn thấy rất xúc động.
Vì vậy theo đơn xin của Hứa Nam Nam, các giáo viên đã cùng liên danh tiến cử cô được tham gia kỳ thi tốt nghiệp trước thời hạn.
Vào ngày cuối cùng của kỳ thi, tâm trạng Hứa Nam Nam thoải mái, cảm thấy gánh nặng trên người cuối cùng cũng đã được trút bỏ.
Chỉ còn chờ kỳ thi năm sau, sau đó sẽ là mua nhà.
Trong tay Hứa Nam Nam hiện tại đã có gần ba trăm đồng, số tiền này chắc chắn là không đủ. Hứa Nam Nam lại nghĩ tới Vu Đông Lai, lần trước Vu Đông Lai đã đồng ý sẽ cân nhắc, không biết kết quả thế nào rồi. Chuyện đã qua lâu như thế rồi, Hứa Nam Nam gần như đã không còn ôm ấp hy vọng gì nữa, thậm chí cô còn nghĩ đến việc dứt khoát đến thành phố gần đây để đầu cơ đồ vật.
Nhưng nghĩ lại đã gần một tháng không đến rồi, Hứa Nam Nam vẫn có hơi nhớ cặp vợ chồng cô đơn ấy.
Ừm, trước tiên đến nhà ông Vu để xem thử, sau đó lại đến trạm thu hồi đồ phế thải xem thử có thể nhặt được thứ gì sót lại không.
Lần này, Vu Đông Lai nhanh chóng mở cửa ra khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam, có vẻ như ông ấy vẫn hơi vui mừng. "Đã lâu như vậy rồi, ông còn tưởng do lần trước ông không đồng ý giúp cháu nên cháu không đến nữa."
Hứa Nam Nam xách theo đồ, cô mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trên gò má ngày càng đầy đặn. "Cho dù ông Vu không giúp cháu thì cháu cũng phải đến ạ. Bà Vu vẫn cần thuốc bổ để bồi bổ cơ thể mà, cháu phải đưa qua chứ ạ."
Vu Đông Lai cười: "Bà Vu của cháu hôm nay tinh thần rất tốt, nếu cháu rảnh thì nói chuyện với bà ấy đi, đã lâu trong nhà không có người đi qua đi lại."
Bọn họ là những người già neo đơn, cả đứa con duy nhất cũng không còn nữa. Nhiều người cũng cảm thấy gia đình ông ấy không may mắn nên không muốn đến nhà. Lại thêm tinh thần bà cụ không tốt, nên hai người bọn họ cũng lười ra ngoài.
Nghe thấy Vu Đông Lại nói như vậy, Hứa Nam Nam liếc nhìn bức ảnh trên tường, trong lòng cũng hơi xót xa cho bà cụ.
"Vậy cháu vào nhà trò chuyện với bà Vu ạ."
Bà Vu đang ngồi đọc sách trên người.
Sức khỏe bà ấy không tốt, rất ít khi xuống giường để đi lại, may mà lúc còn trẻ bà ấy có tự học chút kiến thức, sau này đào tạo chuyên sâu trí thức, bây giờ đổ bệnh, nhưng vẫn có thể đọc chút sách để giết thời gian.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ấy đặt sách xuống, cầm kính lão lên thì nhìn thấy Vu Đông Lai và Hứa Nam Nam bước vào cửa.
"Cô bé đến rồi à." Bà Vu cười nói.
Sau chuyện lần trước Vu Đông Lai nói với cô, trong khoảng thời gian này, bà ấy vẫn luôn nghĩ về vấn đề đó. Nghĩ đến chuyện trăm năm sau của bà và ông Vu, nếu đứa bé này còn có thể thắp hương cho bà ấy và ông Vũ, và cả Vu Hải, đứa con trai của bọn họ, thế thì sau này nhà bọn họ cũng coi như là có hương khói.
Càng nghĩ nhiều, tình cảm càng từ từ rót vào đó, bây giờ nhìn thấy Hứa Nam Nam, bà ấy cũng cảm thấy thân thiết. Thậm chí bà ấy còn nghĩ, nếu cô là cháu gái của mình thì tốt rồi.
Bà cụ xót xa trong lòng, không nhịn được nắm lấy tay Hứa Nam Nam quan sát từ trên xuống dưới.
Trước khi lúc Hứa Nam Nam gầy yếu, trông có hơi giống Lý Tĩnh, sau này thân hình dưỡng tròn trịa hơn chút, má cũng bắt đầu phúng phính thì càng lúc càng không giống Lý Tĩnh nữa, thực ra thì ngũ quan cô vẫn còn có phần giống, nhưng dáng mặt trông đầy đặn hơn Lý Tĩnh, thần thái lại khác hoàn toàn, thế nên tự nhiên cũng trông không giống nữa.
Tuổi tác của cô không lớn, lại thêm sau khi đến thị trấn, được quang minh chính đại ăn ngon uống ngon, da dẻ cũng được chăm chút tốt hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận