Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 112

Bà Hứa khóc rất lâu, cuối cùng mệt mỏi, nhũn cả chân ngồi dưới đất.
Từ trưa đến giờ, bà ta không ăn một miếng, cũng không uống nước, bây giờ đã không còn sức lực.
Trương Thúy Cầm cũng không khá hơn bà ta chút nào.
Cô ta là con cọp giấy điển hình, bình thường dựa hơi bà cụ mà ra oai khắp nơi, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, lại sợ mất mật đầu tiên.
Nhất là sau khi nghe nói sẽ tiến hành xét xử công khai họ, cô ta đã sợ ngu người. Không dám kêu oan như bà cụ, chỉ có thể ngồi xổm trong góc tường khóc.
“Mẹ, chúng ta làm gì đây?”
“Sợ gì, mẹ không tin con nhỏ chết tiệt đó thật sự có thể tố cáo mẹ. Yên tâm, nhất định cha con sẽ đi tìm Kiến Sinh về, đến lúc đó bảo nó dạy dỗ đàng hoàng đứa con gái của mình.”
Dù sao bà cụ đã trải qua sóng gió lớn, rất nhanh đã tỉnh táo lại từ trong sợ hãi.
Bà ta cảm thấy Hứa Nam Nam lợi hại thế nào đi nữa, thì cũng là con của Hứa Kiến Sinh, còn có thể tạo phản sao? Bà ta sinh ra ba đứa con trai, không một ai dám đối đầu với bà ta, bởi vì bà ta là mẹ ruột!
Trương Thúy Cầm lại không tin, trước đó bà cụ cũng nói không sao, kết quả bây giờ lại bị giam. Cô ta chỉ có thể nhỏ giọng khóc, cho đến khi mất hết sức.
“Cũng không biết lúc nào người nhà đến đưa cho chúng ta chút đồ ăn, hức hức...”
Tất nhiên hai người không biết, Lưu Xảo đã xách đồ tới định đưa đồ ăn cho họ, kết quả bị cán bộ hương lý ngăn cản.
Đối mặt tình hình này, Lưu Xảo cũng không vòng vo, xách đồ bỏ đi. Cô ta không muốn bị hai người này liên lụy, dù sao cũng không phải cô ta không đưa, là người ta không cho đưa.
Hứa Kiến Hải đi một mạch đến thị trấn, đến khi trời tối mịt mới đến thị trấn.
Nhìn thấy Hứa Kiến Hải lò mò đi tới, trong lòng Hứa Kiến Sinh và Lý Tĩnh đều kinh ngạc không thôi.
“Anh, anh mau trở về cứu mẹ đi!” Lúc nhìn thấy Hứa Kiến Sinh, Hứa Kiến Hải trực tiếp gào khóc.
Nghe thấy lời này, trong lòng Hứa Kiến Sinh bỗng hoảng sợ. Đỡ lấy Hứa Kiến Hải: “Kiến hải, mẹ có chuyện gì hả?”
“Còn không phải là con nhỏ hai gây chuyện, nó muốn hại chết mẹ chúng ta mà.”
Lần này Hứa Kiến Hải thật sự oán hận Hứa Nam Nam, thêm mắm dặm muối chuyện trong nhà rồi nói với Hứa Kiến Sinh một phen. Nhất là lúc nói đến người trong thôn đến bắt bà Hứa đi, bà Hứa sắp ngất xỉu tới nơi rồi, nhưng vẫn bị xách đi. Cảnh tượng đó vừa nghĩ lại đã thấy chua xót.
Chuyện tình bên trong, gã ta tuyệt không nhắc đến Trương Thúy Cầm, chỉ nói bà Hứa bị người ta bắt như thế nào, kêu oan thế nào, kết quả vẫn bị bắt đi nhốt lại.
“Lúc mẹ bị bắt đi, còn chưa kịp ăn cơm. Tình cảnh trong thôn anh cũng biết rồi đó, không cho ăn uống, cứ thế nhốt lại, cơ thể của mẹ chúng ta không tốt, đây là muốn lấy cái mạng già của bà ấy mà.”
Hứa Kiến hải vừa nói, hốc mắt đã đỏ lên.
Hứa Kiến Sinh ở bên cạnh lắng nghe cũng đỏ mắt, vừa phẫn nộ vừa đau lòng: “Cái con nhỏ đó, sao lại oán hận đến vậy. Nó ở đâu có lá gan đó, ngay cả bà nội ruột của mình cũng hãm hại, sao tôi lại nuôi cái thứ này chứ?”
Hắn ta hung hăng đập bàn, trong lòng hối hận tại sao lúc trước lại muốn sinh cái thứ không hiếu thảo này ra, còn làm liên lụy đến mẹ ruột của hắn ta.
“Kiến Sinh, chúng ta phải mau chóng giải quyết chuyện này, không thể để cho người ta thật sự đánh mẹ được.”
Lý Tĩnh ở bên cạnh lo lắng nói. Đối với việc bà Hứa chịu khổ cực gì, cô ta chẳng có tí cảm xúc nào. Cô ta lo lắng chính là nếu bà Hứa thật sự bị đánh, sau này cả nhà họ Hứa đều phải gánh vết nhơ trên người. Đến khi đó việc cô ta muốn chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp gặp phiền toái thì phải làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận