Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 322

Trong nhà tớ mà có xu tiền nào thì đều hận không thể bổ ra để dùng. Nam Nam, cậu cũng là người từng sống cuộc sống khổ cực, biết được sự khó khăn của tớ."
"Cô nghèo thì cô hại tôi à?" Hứa Nam Nam lạnh mặt nói. Cảnh đời cả hai đời của cô đều không tốt, vậy chẳng phải phải báo thù xã hội à?
"Ban đầu tớ thành tâm muốn làm bạn bè với cậu. Nhưng vận mệnh cậu tốt, chuyện gì cũng thuận lợi trôi chảy, bảo đi học trung cấp chuyên nghiệp thì tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, bảo đi thi công nhân chính thức thì đỗ ngay. Tớ đến hầm mỏ lâu thế rồi, nhưng bởi vì không học hành gì nên vẫn cứ làm công nhân học việc. Sau đó cậu lại có căn nhà tốt như thế, lúc đó tớ có phần đố kị, tớ thừa nhận chuyện đó tớ đã làm sai, bây giờ ta nghĩ thôi cũng thấy hối hận. Tớ cũng không ngờ rằng Tương Lệ Lệ sẽ đi báo cáo cậu như thế, nếu mà biết thì tớ cũng sẽ không làm như vậy đâu."
Cô ta tỏ vẻ hối hận, khiến người khác cảm thấy cô ta thật lòng thật dạ xin lỗi và cảm thấy hổ thẹn.
Hứa Nam Nam một chữ cũng không tin. Bởi vì cô ta không nói đến chuyện bút máy. Cô ta không nói thì chưa định bụng thẳng thắn thành khẩn. Chuyện xấu mình từng làm còn không dám làm rõ thì còn có thể khiến người khác tin cô ta được sao? Hơn nữa còn đẩy hết chuyện sai lầm trước kia cho Tương Lệ Lệ, nhân phẩn con người như vậy có nói gì cũng không đáng để tin tưởng.
Hứa Nam Nam nghe xong thì không muốn để ý tới cô ta nữa: "Nếu cô nói xong rồi thì tôi đi vào đây, tôi còn việc bận, dù sao cũng không thể vì chút chuyện riêng này mà làm trễ nãi công việc được đâu."
"Chờ đã, sau này chúng ta gặp lại còn có thể chào hỏi nhau không?" Ngô Tinh vội vàng hỏi.
Hứa Nam Nam đáp: "Tùy cô."
Dù sao cô không định đáp lại là được.
"Nam Nam, cảm ơn cậu. Sau này cậu sẽ thấy được lòng thành của tớ." Như chỉ để đợi câu cuối cùng này của Hứa Nam Nam, Ngô Tinh lập tức chuyển từ âm u sang tươi tắn, cô ta lau lau nước mắt nói cảm ơn.
Hứa Nam Nam hoàn toàn không hiểu cô ta thế này là muốn làm gì, buổi chiều gặp Chu Phương, cô mới biết cô ta cũng tới chỗ Chu Phương, ngay cả lời nói cũng nói y hệt như thế.
"Đừng để ý tới cô ta, nên làm gì thì cứ làm thế." Chu Phương kiên định nói.
Hứa Nam Nam cũng đồng ý. Chỉ cần không chọc các cô thì bọn họ sẽ không quan tâm. Còn nếu cô ta gây chuyện với các cô thì cô sẽ không cứ chịu đựng như vậy.
Tan tầm, Hứa Nam Nam đặc biệt đến gần chỗ ký túc xá tìm Hứa Linh.
Cô đã lâu rồi không nhìn thấy cô bé này. Lần này đi công tác cô cũng có mang quà về cô bé. Đồ để mặc không dùng được nên cô mang về chút đồ ăn.
Đến gần nơi Lý Tĩnh ở, cô nhìn thấy Lý Tĩnh đang nhóm bếp lò ở cửa, hình như đang nấu canh. Hứa Linh thì đang nghịch đá ở bên cạnh. Nhìn thấy Hứa Nam Nam, cô bé cong eo, len lén chạy sang hướng bên cạnh, hai chị em cùng đến chỗ hẻo lánh ở cửa hầm mở.
Hứa Nam Nam nhét đồ ăn vào túi cô bé. "Chị gần đây bận việc nên lâu rồi không đến thăm em. Nếu em có chuyện gì thì đến chỗ bộ phận vật tư tìm chị nhé. Phải rồi, chuyện đi học em cũng đừng vội, chị sẽ nghĩ cách cho em."
Còn mấy tháng nữa mới nhập học, cô lo đứa trẻ này sẽ tưởng rằng không có ai nghĩ tới chuyện này sẽ lo nghĩ.
Từ Linh toét miệng cười: "Chị ơi, không cần chị lo lắng nữa đâu, cha nói lo cho em đi học rồi."
Hứa Nam Nam nhướng mày, mặt trời mọc đằng tây à.
Hứa Linh kể ra chuyện ngày hôm đó cho Hứa Nam Nam nghe. Hứa Nam Nam không ngờ rằng chuyện mình và Tiểu Mãn làm con nuôi có thể kích thích được Hứa Kiến Sinh bắt đầu xét lại mình. Sớm biết có ngày hôm nay thì ban đầu hà tất gì phải đối xử với con gái ruột của mình như vậy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận