Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 517

Sau đó nhớ lại xem lúc ở trước mặt Lâm Thanh Bách mình có để lộ ra dấu vết gì không. Hơn nữa ở thời đại bắt đầu tôn trọng khoa học nhưng khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển như hiện nay thì không ai có thể đoán được bí mật của cô đâu. Nếu có thể đoán trúng thật thì bộ não ấy có thể đi viết phim khoa học viễn tưởng luôn rồi.
Dù sao ngay cả cô cũng không nghĩ ra mà.
Cảm thấy có lẽ không có điểm nào bị người khác phát hiện được, Hứa Nam Nam tự hỏi liệu có phải mình đã suy nghĩ nhiều rồi không.
Có thể vì đã biết một mặt khác của Lâm Thanh Bách nên bây giờ Lâm Thanh Bách làm chuyện gì, cô cũng phải suy nghĩ một chút. Ví dụ như chuyện đính hôn, anh gấp như vậy làm cô phải suy nghĩ nhiều. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì cũng không có gì kỳ lạ. Thời đại này, hẹn hò rồi kết hôn cũng có thể thực hiện trong ba ngày, cô và Lâm Thanh Bách cũng xem như là đã lâu dài. Dù sao Chu Phương và Lý Vĩ Minh cũng đã kết hôn được một thời gian ngắn rồi.
Ai dà, thôi, đính hôn thì đính hôn đi.
Hứa Nam Nam dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Chuyến xe buýt sớm nhất từ ​​Nam Giang đến tỉnh lỵ là lúc bảy giờ sáng. Vì đi đường mất hai tiếng đồng hồ nên hai người đã bắt xe lúc bảy giờ sáng. Buổi tối không ngủ nên lúc lên xe Hứa Nam Nam đã bắt đầu ngáp. Nhìn Lâm Thanh Bách ngồi bên cạnh, cô âm thầm thở dài. Nếu là sau này thì cô đã dựa vào vai bạn trai nghỉ ngơi từ sớm một cách thoải mái, nhưng giờ thì... Quên đi.
Hứa Nam Nam híp mắt lại, cô cảm thấy trước kia mình không yêu sớm, thật là quá thiệt. Ở thế kỷ hai mươi mốt chưa bao giờ yêu đương, vậy mà lại chạy đến thập niên sáu mươi năm có được tình yêu đầu tiên. Mấy chuyện lãng mạn này nọ gì thì đừng mơ tưởng gì, chuyện dính lấy nhau cũng đừng hòng mà làm. Đợi đến lúc hai người có thể lãng mạn dính lấy nhau một cách hợp lẽ thì cô và Lâm Thanh Bách đã lớn tuổi rồi mất.
Thiệt, quá thiệt.
Lâm Thanh Bách ở bên cạnh thấy cô nhắm mắt lại cũng không an phận, tuy các biểu cảm trên mặt thay đổi rất ít, nhưng lại rất phong phú, làm anh nhịn không được bật cười. Anh cầm tay cô rồi lại buông ra, ngồi thẳng tắp bên cạnh cô.
Không biết qua bao lâu, Hứa Nam Nam mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ting ting trong đầu.
Cô mơ màng đi vào nhìn, vẫn là cái con hàng Cậu Hai hố cô kia.
Mấy tin nhắn đều thúc giục cô lên hàng mới.
Hứa Nam Nam đọc tin nhắn để lại cuối cùng: "Nhà cô không là gia tộc trộm mộ đấy chứ, nói cho tôi biết đi, tôi hứa sẽ không nói với người khác đâu."
"Cậu mới trộm mộ, cả nhà cậu trộm mộ." Hứa Nam Nam tức đến mức tỉnh luôn, trả lời lại một câu.
Tôi Là Cậu Hai nói: Sao nhà chúng tôi có thể trộm mộ được, nhà của chúng tôi là dòng dõi thư hương, danh môn thế gia, gia phong nghiêm chỉnh.
Hứa Nam Nam cảm thấy nếu ở trong hiện thực, nhất định cô sẽ liếc mắt xem thường tên lừa đảo này. Nuôi ra một tên lừa đảo như vậy mà còn gia phong nghiêm chỉnh gì chứ. Người lớn nhà cậu ta nuôi như thế nào vậy.
Tôi Là Cậu Hai nói: Cô tìm giúp tôi một món hàng tốt để tôi độ qua cửa ải khó khăn này với, sau này cô sẽ được bay hạng thương gia miễn phí.
Hứa Nam Nam không thèm nhận lời hứa suông này. Đừng nói cô vốn không thể lên máy bay, cho dù ở cùng thời gian và không gian với tên nhóc này cô cũng không thể tin được.
Cô kìm nén gửi một biểu tượng cảm xúc gương mặt tươi cười qua: "Được rồi, hôm nay tôi có một đợt hàng, chắc chắn tốt. Cậu yên tâm đi nhưng lần này giá không hề rẻ đâu."
Nhóc con, tôi không tính sổ với cậu thì cậu vẫn trù nắm quả hồng mềm là tôi đúng không.
Không lừa cậu một lần, cậu sẽ không học được một bài học nào.
Ngay sau đó, Hứa Nam Nam cảm thấy có người đang đẩy mình, cô vội vàng đăng xuất chạy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận