Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 631

"Em muốn gì thì nói với anh."
"Chẳng hạn như lúc em làm chuyện gì đó ở hầm mỏ thì quản lý mỏ Cao sẽ thông báo biểu dương em ấy. Chuyện này chắc chắn là không thể biểu dương được rồi, nhưng có thể cho em bằng khen có ghi mấy thứ là đồng chí Vu Nam Nam là đồng chí tốt làm việc vì dân vì nước này nọ… Khích lệ về mặt tinh thần ấy mà. Yêu cầu này có quá đáng không?"
Lâm Thanh Bách xoa xoa đầu cô: "Không quá đáng, đúng là phải nên biểu dương em." Cô nhóc này sao lại thông minh như vậy chứ. Ý mà trước đó anh nói với lãnh đạo cũng là muốn tìm một thứ gì đó để bảo đảm cho cô. Nhưng bên trên vẫn còn muốn xem xét thế nào, cho nên chỉ có thể đợi Nam Nam lại lấy ra được thứ gì đó, sau đó nhắc lại chuyện đó thì mới có thể đạt được yêu cầu như thế.
Không phải vì nước vì dân thì ai mà sẵn lòng mạo hiểu hết lần này đến lần khác để lấy tài liệu về chứ. Cô xứng đáng với mọi lời biểu dương. Những thứ khen ngợi biểu dương này quan trọng hơn bất kì thứ khen thưởng về vật chất khác.
Nhưng...
Trong lòng Lâm Thanh Bách vẫn lo lắng quá trình cô lấy tài liệu sẽ có nguy hiểm, anh nhìn đăm đăm vào mắt Hứa Nam Nam: "Nam Nam, chuyện này không thể để anh làm sao? Em sẵn lòng giao đồ cho anh cũng chứng minh rằng em tin anh, vậy những chuyện này không thể giao cho anh làm sao? Hay anh làm cùng em cũng được."
Hứa Nam Nam không thể tránh khỏi được tầm mắt của anh, trong lòng cô đầy cảm xúc lẫn lộn, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Em hứa là không có nguy hiểm gì hết. Chuyện này cũng chỉ em mới có thể làm được."
Lâm Thanh Bách nhìn cô đăm đăm một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu: "Được, sau này anh sẽ không hỏi nữa. Nếu em không nói, anh sẽ không hỏi."
Người đàn ông đang đọc báo ở tiệm bán báo thở dài. Thảo nào tổ chức không cho phép bọn họ tùy tiện yêu đương. Ha ha.
Lâm Thanh Bách nói dẫn Hứa Nam Nam đi tỉnh lỵ chơi, có vẻ như thật sự là chỉ ra ngoài chơi thôi. Hai người đi xem phim, ở trong rạp chiếu phim suốt hơn hai tiếng đồng hồ để xem hai bộ phim.
Hứa Nam Nam không có hứng thú với xem phim. Đề tài phim ảnh của thời đại này khá là đơn nhất. Mặc dù phim đều là những bộ phim kinh điển, nhưng xem mãi một đề tài thì cứ cảm thấy có hơi chán.
Có điều cô thích cảm giác xem phim cùng Lâm Thanh Bách. Trong rạp chiếu phim tối đen, hai người lén nắm tay rồi ngoắc đầu ngón tay với nhau, ai cũng không nhìn thấy.
Lúc xem phim xong vẫn còn chưa đến buổi trưa, hai người lại đi cửa hàng tổng hợp.
Đợi đến bên trong cửa hàng tổng hợp rồi thì Hứa Nam Nam đã biết được mục đích Lâm Thanh Bách đưa cô đến tỉnh lỵ. Chính là để mua đồ dùng kết hôn.
Bây giờ đã là tháng tư rồi. Nếu như nghiêm túc tính toán thì còn không đến một năm là hai người có thể kết hôn rồi.
Hứa Nam Nam có chút ngẩn ngơ nhìn mặt chăn màu đỏ mà nhân viên cầm ra. Đợt bận rộn này làm cô quên mất chuyện này.
Phía trên mặt chăn màu đỏ là hai đóa sen lớn mọc cùng chung một gốc ám chỉ tình vợ chồng mặn nồng. Vỏ gối là uyên ương nghịch nước. Còn có cái in chữ song hỷ thật lớn, Hứa Nam Nam nhìn hoa văn đó, cảm thấy còn khiến người ta xấu hổ hơn cả uyên ương nghịch nước.
"Thích không, nếu không thích, chúng ta sẽ đi nơi khác mua. Lần trước lúc anh ở thủ đô đã muốn mua rồi, chỉ là một người không quyết định được."
Suy cho cùng anh là một người đàn ông, không biết được tâm tư của con gái. Mua đồ dùng đồ ăn còn được. Những thứ màu sắc sặc sỡ lại không biết chọn kiểu gì.
Có điều anh thích chữ song hỷ màu đỏ kia hơn. Nhìn đã thấy vui mừng, khiến người ta vừa nhìn đã biết là sắp kết hôn.
Hứa Nam Nam nhìn những thứ đỏ bừng kia, mắt cũng hơi dại ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận