Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 654

Lâm Thanh Bách thấy bộ dạng hai mắt phát sáng của cô, cười nói: "Được, cho em cất. Nhưng mà Nam Nam, những thứ này không để người khác thấy được. Nếu không thân phận của em sẽ bị phát hiện và sẽ dẫn tới nhiều phiền toái không cần thiết."
Hứa Nam Nam gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Cô cũng không ngốc, những thứ quan trọng như thế này sao có thể tùy tiện cho người khác thấy được chứ. Quá gây sự chú ý.
Hơn nữa cô tình nguyện cả đời mình không phải dùng mấy thứ này, cũng tức là chứng tỏ cô luôn được bình an thuận lợi.
Kích động một lúc lâu, Lâm Thanh Bách mới đưa cô về nhà. Ra khỏi cửa, Hứa Nam Nam lại bắt đầu nhập vai, tức giận hùng hổ đi ở đằng trước. Lâm Thanh Bách đẩy xe nhẫn nhục chịu đựng đi theo phía sau.
Lão Kha giữ cửa lo lắng nói: "Bộ trưởng Lâm, đồng chí Hứa làm sao vậy, đang giận dỗi sao? Thanh niên đều như vậy, cháu dỗ dành là được." Ông ấy lo Lâm Thanh Bách bình thường cứng rắn nên không biết dỗ dành người khác, thế nên bèn nhiệt tình giúp anh nghĩ cách.
Lâm Thanh Bách thở dài, gật đầu.
Chờ đi xa khỏi khu tập thể ủy ban huyện, Hứa Nam Nam mới ngồi lên xe: "Vợ Lưu Kiến Quân đó sao thế, không phải các anh đã làm hòa rồi sao?"
"Trên đời này không có sự hợp tác vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là tồn tại vĩnh viễn. Đừng lo lắng, ông ta chỉ là vai hề đang nhảy nhót mà thôi."
"Em không lo lắng chuyện này, nhưng mà em vừa mới nhớ tới một chuyện, Hứa Hồng và con trai bà ta đã đính hôn phải không, chắc năm nay sẽ kết hôn nhỉ."
Đây là mớ bòng bong ban đầu do Lâm Thanh Tùng để lại. Lúc đó Hứa Nam Nam đã cảm thấy sẽ không dễ giải quyết. Tuy rằng người nhà họ Lưu đã gánh tiếng xấu, nhưng đương nhiên nhà bọn họ cũng đang trì hoãn tình hình. Hứa Hồng không tìm được Lâm Thanh Tùng, đương nhiên sẽ cắn chặt nhà họ Lưu không buông. Đến lúc đó là có thể sẽ ầm ĩ một trận.
Trước kia cô vẫn luôn lo lắng đến lúc vỡ lở ra, nhà họ Lưu biết là do Lâm Thanh Tùng làm làm, còn bọn họ phải chịu tiếng xấu thay cho người khác thì sẽ làm một trận với Lâm Thanh Bách. Bây giờ xem ra là đã lo bò trắng răng, cho dù có chuyện này hay không, người ta muốn gây chuyện thì vẫn sẽ gây thôi.
Lâm Thanh Bách cười nói: "Sắp rồi. Việc này em không cần xen vào, bọn họ muốn gây cỡ nào cũng được."
"Nếu sau này để cho bọn họ biết là Thanh Tùng làm rồi... Bắt anh chịu trách nhiệm thì sao?" Lâm Thanh Tùng lại khỏe, yên ổn ở thủ đô.
Lâm Thanh Bách không hề lo lắng: "Tức giận sẽ khiến con người mất lý trí."
Ở đất Nam Giang này, anh tự tin không ai có thể nắn bóp được anh. Giữ lại Lưu Kiến Quân, cũng chỉ là để đến lúc đó giết gà dọa khỉ mà thôi.
Thấy thái độ của Lâm Thanh Bách có vẻ không hề lo lắng, Hứa Nam Nam cũng yên tâm.
Về đến nhà, cô vội vàng chạy ngay về phòng xem hai phần thưởng.
Xem tới xem lui nhiều lần, cô mới luyến tiếc đặt vào bên trong Taobao.
Tờ giấy Tuyên Thành kia, cô cũng không nỡ cuộn lại, lo lắng thời gian dài sẽ nhăn rách, bèn mở thẳng ra. Dù sao cũng không ai biết bọn họ. Nhìn thấy cũng chẳng sao.
Hơn nữa cô mong sau này mỗi lần vào trong Taobao luôn có thể nhìn thấy rõ hai thứ này. Nhằm thỏa mãn cảm giác vinh dự trong âm thầm của cô.
Ngồi trong phòng một lát, Hứa Nam Nam đi ra ngoài giúp bà Vu nấu cơm.
Bà Vu đang gói sủi cảo. "Vừa nãy sao cháu không nói thằng bé ở lại ăn cơm. Đã lâu không gặp mặt rồi."
"Anh ấy có việc bận ạ, nói là muốn đi tới bộ vũ trang xem tình hình." Hứa Nam Nam cười nói.
"Thằng bé này thật biết cố gắng. Với tuổi này của nó, được như vậy là đã rất giỏi rồi." Bà Vu nhanh nhẹn gói được mấy cái sủi cảo, lại nói: "Phải rồi, cháu và Tiểu Lâm cũng nên kết hôn rồi chứ."
"Bà à, còn mấy tháng nữa mà." Mặt Hứa Nam Nam ửng đỏ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận