Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 720

Đang chuẩn bị lao về phía Hứa Nam Nam, lúc nhìn thấy Lâm Thanh Bách, cô ta dừng lại, không dám tiến về phía trước.
"Hứa Nam Nam, sao cô lại quá đáng như thế, đuổi mẹ tôi ra ngoài. Bây giờ mẹ tôi và bác cả không thấy đâu nữa, cô hài lòng chưa?" Hứa Mai Tử đỏ hoe mắt nói.
Buổi trưa, cô ta cùng với Cao Kiến Quốc cùng đợi tin. Kết quả mãi không đợi được. Buổi trưa, Cao Kiến Quốc bảo cô ta đến xem tình hình thì mới biết mẹ và bác mình sớm đã rời khỏi hầm mỏ.
Nhưng bấy giờ không biết đã đi đâu mất rồi.
Hứa Nam Nam trợn mắt nhìn cô ta rồi kéo áo Lâm Thanh Bách: "Chúng ta đi thôi anh."
Cô chẳng rảnh tranh cãi với cô ta.
Lâm Thanh Bách đạp chân, đưa Hứa Nam Nam rời khỏi khu mỏ.
Hứa Mai Tử đuổi theo hai bước, nhưng không dám đuổi theo thật, chỉ đứng tại chỗ rồi hét vào mặt họ mà thôi.
Ở đằng sau, Lưu Song Song vừa nói chuyện thường ngày với Vệ Quốc Binh, vừa không ngừng nhìn chằm chằm cô ta.
"Bọn họ mất tích rồi, có phải là…" Trên đường đi, Hứa Nam Nam tò mò hỏi.
Lâm Thanh Bách nói: "Có lẽ là vậy."
Hứa Nam Nam im lặng. Lần này không như danh nghĩa lần trước cô bị Cao Kiến Quốc bắt đi. Nếu đó là sự thật, sau này hai người đó sẽ không trở lại được nữa.
Nếu nói bọn họ có năng lực làm đặc vụ thì Hứa Nam Nam có chút không tin. Nhưng cho dù bị lợi dụng, cũng chỉ có thể là do lòng tham của bọn họ.
Ngày hôm sau khi Hứa Nam Nam đi làm thì không thấy Hứa Mai Tử đâu. Lưu Song Song dường như đã thả lỏng rất nhiều. Không giống như ngày trước, Hứa Nam Nam chỉ đi vệ sinh thôi mà cô ấy cũng đi theo.
Hứa Nam Nam thầm nghĩ có lẽ bên trên đã làm gì đó.
Bởi vì còn một ngày nữa sẽ kết hôn, Hứa Nam Nam đi đưa canh cho Chu Phương và nói với chị ấy rằng hai ngày tiếp theo sẽ không tới.
Tình trạng sức khỏe của Chu Phương bây giờ không được tốt lắm, thậm chí còn kém hơn trước. Ngay cả người có y thuật giỏi như bác sĩ Từ cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh là gì, cô ta bảo nên chuyển đến tỉnh lỵ hoặc là đợi chuyên gia từ tỉnh lỵ đến khám.
"Chị chỉ cảm thấy mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được, không sao đâu." Chu Phương nằm trên giường nói. Nếu chuyển đến tỉnh lỵ thì phải tốn rất nhiều tiền. Bây giờ chị ấy còn phải nuôi con, không thể tiêu tiền như vậy được.
"Vậy thì chờ bác sĩ đến đây khám cho chị. Nếu chuyên gia đến từ tỉnh lỵ nói phải chuyển viện thì phải chuyển đấy." Hứa Nam Nam vừa lau mặt, chải đầu cho chị ấy vừa nói.
"Ừ." Chu Phương nhìn em bé nằm bên cạnh, trong lòng chợt thấy sợ hãi. Chị ấy lo lắng thân thể của mình thực sự có vấn đề, liệu có phải chị ấy không sống được bao lâu nữa, nếu chị ấy chết rồi, con chị ấy phải làm sao bây giờ.
Chị ấy càng nghĩ càng lo lắng, hai mắt đỏ lên. Lại không dám rơi lệ, sợ làm cho Hứa Nam Nam lo lắng.
Hứa Nam Nam cũng nhận ra nỗi sợ trong lòng Chu Phương, cô nắm tay chị ấy và nói: "Đừng sợ, không phải bác sĩ Từ đã nói rồi sao? Ở thủ đô vẫn còn bác sĩ giỏi. Đừng sợ tốn tiền, người mới là quan trọng nhất."
"Nam Nam, em đừng lo lắng cho chị. Không phải ngày mai em phải kết hôn rồi sao? Về nhà chuẩn bị cho tốt đi." Trong lòng Chu Phương cảm thấy rất áy náy, bản thân bị bệnh không chỉ liên lụy trong nhà mà còn khiến cho Nam Nam cũng nhọc theo. Bây giờ cô sắp kết hôn nhưng vẫn còn phải lo lắng cho mình.
Hai người đang nói chuyện thì bác sĩ Từ bước vào phòng. Hứa Nam Nam lập tức nhường lại vị trí của mình, để bác sĩ Từ làm kiểm tra cho Chu Phương. Vẻ mặt của bác sĩ Từ có chút nặng nề, miễn cưỡng cười nói: "Không sao đâu."
Lời này của cô ta vừa nghe đã biết là an ủi. Hứa Nam Nam nhìn Chu Phương. Trong mắt Chu Phương cũng lóe lên lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận