Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 413

"Em đã nhìn thấy thì anh cũng không giấu em. Đúng như em nghĩ. Thanh Tùng, mặc dù Nam Nam nhỏ hơn em nhưng em cũng không được bắt nạt em ấy."
"…" Lâm Thanh Tùng ngơ ngác, đúng như cậu ta nghĩ gì chứ, kiểu này hay là kiểu kia?
"Thanh Tùng, em cũng phải giữ chút khoảng cách với em ấy, nếu không sau này sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt." Lâm Thanh Bách nói bằng giọng điệu xen lẫn đôi phần nghiêm khắc.
Lâm Thanh Tùng vô thức gật đầu. Anh trai cậu ta bảo cậu ta tránh xa chị dâu tương lai ra một chút, chuyện này không có gì đáng trách. Nhưng sao trong lòng cậu ta cứ cảm thấy không thoải mái chứ. Ôi, hiếm khi gặp được một cô gái có duyên như vậy, thế mà lại là bạn gái của anh trai cậu ta. Hơn nữa anh trai cậu ta đối xử với Hứa Nam Nam còn tốt hơn với người em trai như cậu ta. Trong thời gian ngắn cũng chẳng biết nên tiếc nuối hay là tủi thân.
Lâm Thanh Tùng cảm thấy đầu óc cứ như đang xoay vòng vòng vậy, càng nghĩ càng rối. Vu Nam Nam… Anh trai… Vu Nam Nam…
Uống nước xong, Lâm Thanh Bách vỗ vai cậu ta, kéo sự chú ý như đi vào cõi tiên của cậu ta về: "Thêm nữa, bây giờ em ấy còn nhỏ tuổi, có một số việc không thể nói bậy trên hầm mỏ, sẽ khiến người ta nảy sinh hiểu lầm về em ấy. Em đã là người trưởng thành, hẳn đã hiểu được những điều này."
"À." Lâm Thanh Tùng đáp một tiếng. Như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng không cần gọi người ta là chị dâu. Bằng không cũng mất mặt quá đi mất.
Lâm Thanh Bách hài lòng gật đầu, lại hỏi với vẻ tựa như vô tình: "Phải rồi Thanh Tùng, em đến hầm mỏ có gặp cô gái nhỏ rất có duyên phận với em lúc trước không?"
Lâm Thanh Tùng bất giác lắc đầu như trống bỏi: "Không có không có, đột nhiên em cảm thấy bọn em không có chút duyên phận nào cả. Thế giới này cũng không lớn, gặp nhau vài lần chẳng phải rất bình thường sao?"
Đừng hòng thăm dò, em cũng không tin Vu Nam Nam… cán sự Vu không kể chuyện này cho anh. Quan hệ đã như vậy rồi mà còn giả vờ trước mặt em.
"Em nghĩ như vậy là tốt nhất, anh đi tắm đây." Bấy giờ Lâm Thanh Bách mới xoay người cầm quần áo và chậu ra ngoài.
Đợi đến khi anh ra khỏi cửa, Lâm Thanh Tùng bĩu môi rất đỗi tủi thân: "Rốt cuộc anh là anh của ai chứ, lại còn uy hiếp em…"
Bên ngoài, Lâm Thanh Bách bê chậu đi về hướng phòng tắm, lắc đầu thở dài.
Nguy hiểm thật, anh ngàn phòng vạn phòng, suýt nữa không phòng được tên trộm trong nhà này. May mà tính tình của cô gái nhỏ tốt, thông minh, không bị vẻ ngoài rạng rỡ của Thanh Tùng lừa gạt.
Hứa Nam Nam phát hiện cuối cùng chỉ đạo viên Lâm kia cũng bình thường rồi.
Khi hai người gặp nhau ở nhà ăn, chỉ đạo viên Lâm nhìn chằm chằm vào cô giây lát rồi nhún vai bỏ đi, không nói nhảm một câu nào.
Đối với việc này, quả thật Hứa Nam Nam vô cùng vui vẻ.
Xem ra anh Lâm thật sự đã dạy bảo em trai của anh ấy rồi. Cô biết mà, anh Lâm tốt như vậy, dẫu thế nào em trai anh ấy cũng không đến nỗi hết thuốc chữa.
Lâm Thanh Tùng ăn cơm ở bên kia, thi thoảng nhìn thoáng qua Hứa Nam Nam rồi lại cúi đầu ăn một ngụm to. Trước đây không biết chuyện giữa anh trai cậu ta và cán sự Vu, cậu ta không cảm thấy gì. Bây giờ nhìn xem, cán sự Vu còn chưa tròn mười tám tuổi nhỉ. Không ngờ anh trai cậu ta ấy thế mà lại thích loại hình này, thảo nào trước kia chẳng thèm nhìn người khác lấy một cái, là do thích kiểu cô gái nhỏ thế này à. Sao anh trai cậu ta có thể như vậy chứ.
Cho dù vẻ ngoài của cán sự Vu đấy rất làm người ta yêu thích, nhất là đôi mắt linh động trông như biết nói ấy, nhưng cũng quá nhỏ, có phải anh trai cậu ta ra tay quá nhanh rồi không.
Ra tay nhanh như vậy làm gì chứ!
Lâm Thanh Tùng nhét hết bánh bột ngô vào trong miệng, quai hàm căng phồng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận