Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 656

"Trước tiên gây dựng nên nền móng kiên cố, sau đó sẽ mở rộng sự nghiệp, một ngày nào đó, anh sẽ mở một cơ sở đấu giá lớn nhất trên thế giới." Cậu Hai vô cùng hăng hái.
"Suy nghĩ của anh rất đúng, cứ tiếp tục duy trì nhé. À em đang bận, anh cố gắng lên nhé. Bà cụ sau này sẽ tự hào về anh." Sau đó cúp điện thoại.
Ngày hôm sau khi Hứa Nam Nam ăn cơm trưa xong, lại nhận được tin nhắn của cậu Hai.
Hứa Nam Nam cũng cảm thấy bái phục sự bền bỉ của người này từ tận đáy lòng. Cô còn không biết mình đã ẩn tin của cậu Hai bao nhiêu lần, thế mà khả năng chiến đấu của tên con cháu nhà giàu này vẫn còn đủ sức để vứt thể diện nhắn tiếp cho cô.
Chỉ có thể nói, gia giáo của nhà này tốt quá.
Cô nhanh chóng trở về phòng làm việc, mượn cớ ngủ trưa, gục xuống bàn nhắm mắt xem tin nhắn.
Tôi Là Cậu Hai: "Ngày hôm qua rất xin lỗi, bởi một vài chuyện nhỏ làm tôi kích động quá nên đã quấy rầy cô."
Thiếu chút nữa cằm của Hứa Nam Nam rớt xuống dưới khi đọc được tin nhắn của cậu Hai. Đây không phải là cậu Hai đấy chứ, chắc cô đã nhìn nhầm người mất rồi.
"Cậu là ai thế?"
Tôi Là Cậu Hai: "Chúng ta đã hợp tác nhiều lần như vậy, vậy mà cô không biết tôi là ai à, đúng là... Tôi là cậu Hai đây, bạn của Cổ Lỗ Sĩ là tôi, tôi chính là cậu Hai."
Đúng là cái tên hố tiền cô rồi.
"Khụ khụ, đã lâu không liên lạc, chuyện ngày hôm qua tôi không để ở trong lòng. Cậu không cần xin lỗi." Nể mặt của Cổ Lỗ Sĩ, cô cũng sẽ không tính toán. Cổ Lỗ Sĩ đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Tôi Là Cậu Hai: "Không được, nhà chúng tôi dạy dỗ rất nghiêm khắc. Các bậc bề trên từ nhỏ dạy dỗ chúng tôi nếu biết sai thì phải sửa, dũng cảm gánh chịu mọi sai lầm."
"Gia giáo nhà các cậu thật tốt." Hứa Nam Nam nói thật lòng. Cô đúng là không nghĩ đến ngay cả người như cậu Hai mà cũng hiểu lý lẽ như vậy.
Tôi Là Cậu Hai: "Đừng khách sáo, thực ra lần này tôi tìm cô là muốn bàn chuyện buôn bán với cô. Không nói dối cô, trước đây tôi một lòng quan tâm tới sự nghiệp làm đấu giá, cảm thấy nghề này cũng được. Các mối quan hệ bạn bè xã giao của tôi rất rộng lớn, việc tiêu thụ không thành vấn đề. Tôi muốn hợp tác với cô, không biết cô thấy như thế nào. Dù sao chúng ta đã giao dịch nhiều lần, cũng đã hiểu rõ lẫn nhau, tôi thấy chúng ta có sự tín nhiệm cơ bản." Không tin cô thì cũng phải tin bà cụ.
Hứa Nam Nam lần đầu tiên nghe cậu Hai nói năng nghiêm chỉnh như thế, cô nghi ngờ không biết có phải Cổ Lỗ Sĩ giả trang không.
"Cậu làm sao vậy?"
Tôi Là Cậu Hai: "Tôi chỉ là nhớ tới một câu danh ngôn của Lý Bạch... Mong đừng để thời gian trôi phí, đến lúc bạc đầu chỉ biết than thở bi thương."
"Câu này không phải Nhạc Phi viết sao?"
Tôi Là Cậu Hai: "... Đây không phải là ý chính. Tôi muốn nói, chúng ta có thể hợp tác. Ý của cô như thế nào?"
Lúc này Hứa Nam Nam mới tin tưởng đây chính là cậu Hai. Cổ Lỗ Sĩ sẽ không ngốc như thế. Nhưng cô cũng cảm thấy có chút hứng thú với chuyện hợp tác mà tên cậu Hai này nói. Sau này thứ cô cần mua rất nhiều, lại càng ngày càng đắt, luôn gài cậu Hai cũng không thực tế. "Hợp tác thế nào?"
Tôi Là Cậu Hai: "Tôi có thể lấy hàng tốt của cô tới cơ sở bán đấu giá của tôi để bán đấu giá, tôi lấy tiền hoa hồng."
Hứa Nam Nam rục rịch, ngẫm nghĩ lại thì lại cảm thấy hơi không đáng tin cậy lắm. Nếu như người này cầm đồ đi luôn, không trả tiền thì phải làm sao. Cách xa như vậy, cô cũng không chạy tới đánh cậu ta được. "Tôi hiện không muốn gặp mặt cậu ngoài đời. Thế nhưng những thứ này cũng không thể tùy tiện giao cho cơ sở bán đấu giá. Kinh doanh với nhau thì cần phải nói rõ ràng những việc như này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận