Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 143

Nói tới chuyện này, Hứa Kiến Hải cũng rất buồn bực. Sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt gã ta.
Bà Hứa cũng hơi tin con trai lớn của mình không dính vào chuyện này, nhưng ngẫm nghĩ vẫn thấy khó chịu, bà ta la hét: “Nhất định là con nhỏ chết bầm đó mang may mắn của nhà ông Hứa đi rồi, bằng không sao nhà ông Hứa không bằng trước đây, mà nó lại gặp may như thế.”
“Không được, mẹ phải đi vái thần, phải đòi may mắn của nhà ông Hứa về.”
Nghe thấy bà Hứa nói nhảm, Hứa Kiến Hải lập tức bảo: “Mẹ, bỏ qua chuyện này đi. Nó đã đi rồi, không liên quan tới chúng ta, bây giờ người ta không cho vái thần nữa, để người khác biết thì không hay.”
“Đó là may mắn của nhà chúng ta, sao có thể để nó mang đi chứ? Mẹ phải đi đòi về, mẹ vái ở nhà, không ai biết thì sợ gì.”
Bà Hứa kiên quyết cho rằng may mắn này là của nhà ông Hứa.
Bà ta cũng mặc kệ sự ngăn cản của Hứa Kiến Hải, cứ lải nhải chạy vào trong phòng.
Lúc này trong thị trấn, Lý Tĩnh cũng đang lẩm bẩm chuyện này.
Cô ta đã sớm biết được tin, hôm nay Hứa Nam Nam sẽ tới mỏ. Chuyện này không cần cô ta nghe ngóng, đã có người chủ động nói với cô ta, chúc mừng cô ta. Nói con gái của cô ta sắp đến mỏ rồi, còn đi làm việc trong nhà ăn, đó chính là công việc tốt.
Đối với cô gái nông thôn chưa từng đi học như Hứa Nam Nam mà nói, đây không phải là công việc tốt sao?
Còn có người hỏi thăm Lý Tĩnh, có phải Hứa Kiến Sinh sắp xếp không, là con đường nào?
Lúc ấy Lý Tĩnh suýt thì hộc máu, nếu anh Hứa có con đường này thì cô ta cũng chưa đến mức ở nhà nhàn rỗi nhiều năm, không thể chuyển hộ khẩu như vậy.
Nhưng mà cô ta cũng không thích làm nhân viên tạm thời, cảm thấy công việc phục vụ người khác giống như năm đó cô ta phục vụ người nhà địa chủ. Công việc như vậy, đâu xứng với thân phận vợ chủ nhiệm như cô ta.
Nếu đi làm, cũng phải làm công việc vẻ vang như Chu Lệ Bình.
Cô ta không có trình độ học vấn, lại là một người phụ nữ nông thôn, đương nhiên không thể làm công việc như Chu Lệ Bình. Cho nên những năm qua cô ta thà không cần chút tiền công, cứ ở nhà sĩ diện làm vợ cán bộ của cô ta.
Nhưng công việc mà cô ta coi thường, cô ta cũng không muốn để Hứa Nam Nam làm được.
Con nhỏ này chính là một thứ gây chuyện, sao tai họa. Sau này tới mỏ, không phải cả ngày sẽ đi lang thang trước mặt cô ta, sau này cô ta phải sống thế nào?
Con nhỏ chết bầm đó nên chôn vùi cả đời trong thôn, sau này lại lấy một thằng đàn ông không ra làm sao, hèn nhát sống qua một đời mới phải.
“Anh Hứa, anh cũng là lãnh đạo, sao anh không thể nói chuyện bảo nó về đi, cũng không phải không có ai làm công việc này.” Cô ta biết, mỗi ngày có rất nhiều người muốn chui vào mỏ.
Vì hôm nay Hứa Nam Nam sắp tới mỏ nên Hứa Kiến Sinh xin nghỉ một ngày, đương nhiên không phải vì đón Hứa Nam Nam, mà là muốn né tránh.
Người quen trong mỏ đều biết quan hệ giữa hắn ta và Nam Nam, người ta không biết hắn ta đã cắt đứt quan hệ với con gái, hôm nay còn bàn luận chuyện này ngay trước mặt anh ta, nói sau này cả nhà họ cuối cùng có thể đoàn tụ.
Hứa Kiến Sinh không nghe nổi nữa, bèn xin nghỉ, lập tức đi về nghỉ ngơi.
Không ngờ về nhà còn phải nghe Lý Tĩnh lải nhải chuyện này, tâm trạng càng mất kiên nhẫn.
“Làm sao tôi biết chuyện trong mỏ? Tôi cũng không quản lý bộ phận này. Hơn nữa, con bé tới thành phố cũng không sao, cần gì phải bảo nó về.”
Dựa vào lương tâm để nói chuyện, mặc dù con gái và hắn ta đã còn không quan hệ. Nhưng nếu cô thật sự có chuyện tốt, Hứa Kiến Sinh cũng không đến mức thật sự làm khó dễ con gái của mình.
Lý Tĩnh không thích nghe lời này của hắn ta, không vui nói: “Anh Hứa, anh hồ đồ rồi, nếu thật sự để nó tới thì chẳng phải sau này người ta sẽ biết con gái nhà chúng ta cắt đứt quan hệ với chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận