Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 259

Chỉ cần phía mỏ đồng ý sự sắp xếp này, đến lúc đó khi Hứa Nam Nam về nhà, có phía mỏ ra mặt sắp xếp, con bé này còn dám cãi lại?
Dù sao đều là người trong mỏ, còn có thể không nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo sao?
Hơn nữa, nếu như cô ta và Hứa Kiến Sinh có thể vào nhà kia, thế thì trong mỏ này sẽ trống ra một căn hai phòng rồi. Đây là một căn nhà thật sự trong mỏ, đương nhiên sẽ có người được lợi. Nếu như con nhỏ Nam Nam này không đồng ý, người ta còn có thể bỏ qua cho nó sao?
Dù sao chuyện này được thì được, không được cũng phải được.
Chỉ cần vào được căn nhà kia rồi, đó chính là nhà của bọn họ. Đến lúc đó phải nghĩ đủ mọi cách để danh chính ngôn thuận biến căn nhà đó thành nhà của bọn họ.
Lý Tĩnh chạy tới ủy ban mỏ, lần nào cũng cố ý gặp người sẽ lập tức nói, nói nếu như nhà mình có thể chuyển đến nhà của Nam Nam, cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho khu mỏ, sẽ nhường nhà lại cho người cần.
Nhiều người nghe xong nhanh chóng hoạt động đầu óc.
Một căn có hai phòng, kiểu gì cũng có thể được chia một phòng, vậy chẳng phải cả đời này đã có chỗ ổn định rồi sao?
Bên phía Lý Tĩnh đang vui sướng, trái lại bên phía Chu Phương lại đang tức giận đỏ cả mặt, ngẩn ngơ không ngờ trên đời này lại còn có kiểu mẹ ruột đáng ghét hơn cả mẹ ghẻ như vậy.
Sau khi tan làm, chị ấy đến thẳng phòng làm việc của hội liên hợp phụ nữ tìm chủ nhiệm Chu.
Chu Lệ Bình thấy dáng vẻ gấp gáp của chị ấy, nói: "Vội cái gì, bên phía ủy ban mỏ vẫn chưa đồng ý, cô ta nhún nhảy có ích gì sao?"
"Thì là cháu đang lo đến khi Hứa Nam Nam quay về chẳng còn nhà nữa đấy." Thật ra trong lòng Chu Phương vẫn có chút áy náy.
Khi ấy nếu không phải chị ấy bảo Ngô Tinh cùng đưa đồ cho Hứa Nam Nam, Ngô Tình cũng không biết được chuyện phòng ốc, cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, cũng không có thêm nhiều chuyện sau đó như thế.
Không cần biết thế nào, bản thân chị ấy vẫn có trách nhiệm.
"Cô, cô nói xem liệu mấy lãnh đạo ở hầm mỏ có đồng ý, bắt Hứa Nam Nam đồng ý cho bọn họ ở không?"
Chu Lệ Bình cũng có chút rầu rĩ: "Ai biết được, dù sao người ta cũng là người một nhà, chủ yếu tuổi tác của Nam Nam cũng không lớn, cha mẹ con bé muốn ở chung với con bé cũng không ai nói gì được. Hơn nữa nếu như chuyện này mà ổn, trong mỏ lại có thể dư thêm được một căn nhà. Hai vợ chồng nhà họ Hứa kia đang làm gương, cũng chưa biết lãnh đạo mỏ sẽ quyết định thế nào."
"Thế lãnh đạo trong mỏ có thể quản chuyện nhà người ta sao, Nam Nam không thích, lãnh đạo mỏ có thể ép buộc được sao?"
Chu Lệ Bình cảm thấy cháu gái nhà mình vẫn còn quá trẻ: "Ở trên đời có nhiều chuyện không phải cứ muốn là được. Ban đầu lãnh đạo huyện thu nhiều tài sản chung như thế, mấy chủ nhà kia có ai tình nguyện à? Hơn nữa cho dù chuyện này không thành, thì sau này Nam Nam vẫn còn phải gặp rất nhiều khó khăn trong chuyện phòng ốc nữa cho xem. Dù sao con bé có nhà lại không cho cha mẹ mình ở, cứ thế để hai người Hứa Kiến Sinh phải ở nhà khác. Trước đó Lý Tĩnh không đề cập tới vấn đề trả lại tài sản chung, thì không ai có suy nghĩ này. Bây giờ nói ra, còn không phải ai cũng nhìn chăm chú như con ruồi thấy thịt hay sao?"
"Thế phải làm sao?" Chu Phương sốt ruột tới mức muốn khóc.
"Cũng chẳng ai làm được gì, chỉ còn cách đến lúc đó cô sẽ nói giúp với mấy trưởng ban, không đến mức làm quá khó coi. Thế nhưng chuyện này vẫn phải dựa vào cách của chính bản thân Nam Nam, cô là người ngoài, xen vào cũng không tốt."
Còn chưa đến tối, đồ trong tay Hứa Nam Nam đã đổi hết sạch, đến một chiếc khăn cũng không còn.
Tống Quế Hoa vốn dĩ muốn ở nhà để giúp đỡ nhưng Hứa Nam Nam một mực không cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận