Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 580

Hứa Nam Nam biết, một tiết mục nhiều nhất cũng chỉ sáu bảy phút, khi đến lượt tiết mục của cô cũng không đến ba mươi phút, đợi tiết mục đầu tiên bắt đầu, Hứa Nam Nam đã chỉnh đốn đội hình cho mọi người rồi.
Cô đứng trước mặt đội ngũ để chỉ huy, tập luyện một lần giống như bình thường.
Vừa mới được một lần, đã bị sắp xếp lên sân khấu.
Người dẫn chương trình mặc quân phục báo tiết mục: "Sau đây xin mời thưởng thức hợp xướng của đại biểu công nhân mỏ sắt Nam Giang - Tổ Quốc Của Tôi."
Hứa Nam Nam theo mọi người tiến về phía sân khấu. Không biết có phải vì lo lắng không, Hứa Nam Nam phát hiện trong đội hóa ra còn xuất hiện người cử động cùng tay cùng chân. Cũng may cách sân khẩu không xa, Hứa Nam Nam đứng đằng trước chỉ huy, rất nhanh đã sắp xếp đội ngũ xong.
Theo tiếng nhạc vang lên, Hứa Nam Nam hát câu đầu tiên, những người khác cùng hát theo. Có lẽ vì biết chính thức lên sân khấu, những công nhân đều bùng nổ, tiếng hát càng thêm vang vọng trong toàn hội trường lớn.
"Đây là người yêu của cậu?"
Dưới sân khấu, một trong số những người mặc quân trang ngồi bên cạnh Lâm Thanh Bách nói.
Người đàn ông với khuôn mặt chữ quốc, da ngăm, trông chính trực đầy mình, lúc này anh ta đang dùng biểu cảm dung tục nhìn Lâm Thanh Bách: "Cậu nói xem cậu còn mặt mũi nào không. Từng này tuổi rồi, tìm một cô gái trẻ tuổi như vậy, anh còn thấy ngại thay cậu."
Đôi mắt Lâm Thanh Bách chỉ hướng về phía Hứa Nam Nam, đến mắt anh cũng không thèm chia cho người đàn ông bên cạnh: "Có bản lĩnh anh tìm một khu, không tìm thấy đừng ở đây nhìn đỏ cả mắt."
"Tôi đỏ mắt? Tôi đây là một lòng báo hiếu Tổ quốc." Chương Lỗi giễu cợt nhìn Lâm Thanh Bách: "Người yêu này của cậu may mà gặp phải cậu, nếu không hôm nay bị bám lấy như kẹo cao su rồi."
Lúc này Lâm Thanh Bách mới nhìn anh ta: "Anh có ý gì?"
Chương Lỗi nhướng lông mày sang một bên. "Tự xem đi."
Xem cái gì?
Lâm Thanh Bách theo tầm mắt của anh ta liếc nhìn sang bên cạnh, ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lùng.
Ở hàng ghế trước bên phải, một người đàn ông trung niên hơi mập đang nhìn chằm chằm lên phía sân khấu, ánh mắt cũng vô cùng nham hiểm. Lâm Thanh Bách chỉ nhìn một bên mặt cũng có thể nhìn thấy vẻ bỉ ổi trên gương mặt của ông ta.
"Người đó là ai?"
Chương Lỗi chỉ nghe thấy giọng nói căng cứng của anh là biết Lâm Thanh Bách đang muốn đánh người, lắc đầu nói: "Khoảng thời gian trước bên trên nghĩ ra chuyện tổ học tập gì đó ấy, cho một số cán bộ ở tỉnh lên học cả ngày ở đó. Người này tên là Cao Kiến Quốc, cũng nằm trong nhóm học tập đó, nói rằng năm sau sẽ đi thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì."
Lâm Thanh Bách cũng có nghe nói về chuyện tổ học tập. Anh cũng nhận thấy một vài sự thay đổi trên các tờ báo, cũng biết tổ học tập kia là kết quả của sự thay đổi nào đó. Chỉ là anh không ngờ trong tổ học tập đó lại có thứ bỉ ổi như thế này.
"Người anh em, đừng trách anh đây không nhắc nhở cậu, đừng xung đột với bọn họ. Nếu không người ta sẽ tặng cho cậu một cái tên, đến lúc đó lại gây hỗn loạn. Chờ lát nữa khi ông ta biết cô gái kia là người yêu của cậu, cũng không dám làm gì nữa đâu. Cho dù người ta có coi trời bằng vung đến đâu thì cũng cần phải biết phân theo người."
Lâm Thanh Bách cười lạnh một tiếng, không đáp lại.
Không gây chuyện không có nghĩa là sợ chuyện. Nếu như thật sự chọc tới anh, anh vẫn có cách để thu dọn.
Anh liếc mắt nhìn Chương Lỗi: "Sau này nếu có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo làm gì. Đối với tôi mà cũng bắt đầu chơi kế vặt rồi à?"
Chương Lỗi bị vạch trần suy nghĩ, cười nhạt xoa xoa mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận