Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 622

Về phần ngày sau tìm quan hệ giúp Tiểu Mãn ở lại… Hứa Nam Nam cảm thấy độ khó hơi cao. Trong nhóm người về nông thôn trước kia không thiếu con cháu nhà cán bộ quan chức, chẳng phải cũng phải xuống nông thôn à.
Những chuyện này cô đều suy xét cả rồi, nhưng lại không thể nói với Tiểu Mãn.
Cô im lặng thật lâu rồi nói: "Được rồi, chị chỉ bàn thôi. Muốn học thì cứ tiếp tục học đi." Có thể học đến đâu thì học đến đấy. Cũng nên hết lòng trân trọng cơ hội học hành.
Tiểu Mãn ngủ bên cạnh cô, dần dần híp mắt thiếp đi. Chỉ có điều mày nhăn lại, rõ ràng nặng nề tâm sự.
Vào ngày thứ tư kể từ khi Lâm Thanh Bách lên đường, cuối cùng Hứa Nam Nam cũng nhận được cuộc gọi mà Lâm Thanh Bách gọi đến.
Điện thoại gọi thẳng đến ủy ban mỏ, cả hầm mỏ cũng chỉ có một chiếc điện thoại đấy. Khi Hứa Nam Nam nghe Chu Phương báo tin, cô lập tức đứng dậy chạy đến ủy ban mỏ không chậm trễ một giây nào.
"Anh Lâm, anh đến rồi à?" Hứa Nam Nam hỏi nhỏ.
"Ừ, đến từ tối hôm qua. Em không cần lo lắng. Chuyện còn đang được xử lý, anh ở đây không tiện liên lạc thường xuyên với em. Em đừng nhớ mong, tuần sau là anh về rồi." Giọng nói của Lâm Thanh Bách ở đầu dây bên kia rất đỗi bình thường.
Hứa Nam Nam thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng biết bây giờ gọi điện thoại chuyển tiếp khá nhiều, không thể nói quá nhiều nên cũng không hỏi chuyện tài liệu qua điện thoại: "Em biết rồi."
Cô đang chuẩn bị cúp máy thì nghe Lâm Thanh Bách nói: "Phải rồi, có phải Tôn Hỉ Mai đến tìm em không?"
"Ừm, từng gặp phải." Cô nói qua loa.
"Cho dù cô ta nói gì em cũng không cần để ý đến cô ta. Nếu gặp chuyện khó khăn gì hãy đi tìm Chương Lỗi. Trước đó anh cũng cho em số điện thoại rồi."
"Em biết rồi, anh yên tâm đi." Hứa Nam Nam vội vàng nói. Ở Nam Giang cô cũng không quá lo lắng. Phía Nam Giang đều là người quen, hơn nữa mỗi ngày cô đều đi làm tan làm trên hai điểm của một đường thẳng, rất khó gặp phải tình huống phát sinh đột ngột gì. Nhưng cô lại hơi không yên tâm phía bên Lâm Thanh Bách: "Anh làm việc cho tốt, không cần lo lắng cho em."
Lâm Thanh Bách cười khẽ: "Được, anh còn có việc bận, cúp đây."
Hứa Nam Nam trả lời một tiếng, đợi bên kia cúp máy, cô cũng gác điện thoại xuống. Nghĩ lại vừa rồi Lâm Thanh Bách hỏi về chuyện của Tôn Hỉ Mai. Cô nghĩ thầm trong lòng, làm sao anh Lâm biết được, lẽ nào Tôn Hỉ Mai lại đến tìm anh? Như thế thì cũng quá cố chấp.
Chu Phương ở bên cạnh thấy cô mất hồn mất vía, cười hỏi: "Sao vậy, chỉ mới mấy ngày không gặp mà đã bắt đầu nhớ rồi à?"
"Em chẳng như thế đâu." Hứa Nam Nam đỏ mặt nói. Cô nhìn bụng của chị ấy: "Dạo gần đây chị vất vả thật."
"Tàm tạm. Vả lại gần đây phải tổ chức cho nhóm học tập cùng với bên công đoàn, có hơi quá sức. Quản lý mỏ Cao còn dự định điều người từ những bộ phận khác sang đây làm chuyện này với chị. Chỉ có điều chưa gặp được người thích hợp."
Hứa Nam Nam nghe thế, trong lòng nảy sinh ý tưởng. Bây giờ cô phải chịu trách nhiệm chuyện tài liệu, sau này cũng không thể tùy ý chạy đi công tác. Làm việc ở vật tư hơi không thích hợp. Nhưng tất cả mọi người ở bộ phận vật tư đối xử với cô rất tốt. Nói thật, cô quả thật có hơi không nỡ xa mọi người. Hơn nữa trưởng ban Tiêu vẫn luôn bồi dưỡng cô hết lòng, nếu cô cứ thế mà đi, chắc chắn trưởng ban Tiêu sẽ rất thất vọng. Lý trí muốn rời khỏi, cảm xúc lại hơi rối rắm. Hứa Nam Nam cảm thấy cần tìm cơ hội phù hợp nói việc này với trưởng ban Tiêu.
Thủ đô, tại phòng đọc sách nhà họ Lâm.
Sau khi Lâm Thanh Bách cúp điện thoại, trên mặt cũng không kiềm được mà thoáng nở nụ cười. Mấy ngày không liên lạc, lòng anh cũng rất đỗi nhớ thương, sợ phía bên nhà có vấn đề, anh không ở bên cạnh không có ai che chở cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận