Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 773

Lâm Trường Chinh đã phục chức, có điều ông lớn tuổi rồi nên không muốn xử lý chuyện lớn nữa. Thường ngày ông hay dẫn ba đứa cháu tản bộ trong khu tập thể, cuộc sống vô cùng nhàn nhã.
Hạ Thu Sinh thì lại không muốn nghỉ hưu, trước kia ông ấy là giảng viên đại học, bây giờ có thể bắt đầu quay trở lại trường. Nhưng bởi vì ông ấy biết quá nhiều tài liệu về cơ mật, cho nên cũng không thể quay lại được.
Trước kia ông ấy bị thương ngay trong trường, nên bây giờ cũng chẳng muốn đến đó nữa. Mà ngược lại muốn về sở nghiên cứu để tiếp tục phiên dịch tài liệu.
"Cha cảm thấy soạn sách dạy người mặc dù rất vĩ đại, nhưng bản thân cha càng muốn làm chuyện thực tế để cống hiến cho đất nước hơn. Công việc này rất tốt, nơi đó có một nhóm bạn già, cha cũng không nỡ rời xa họ. Hiện giờ thấy các con sống tốt, trong lòng cha vui lắm, cũng rất yên tâm nữa. Sau này cha có thể an lòng để làm việc rồi, rảnh rỗi thì về nhà chơi vài ngày. Đợi sau này cha già ngồi một chỗ thì các con dưỡng già cho cha là được."
Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam không hy vọng ông ấy phải khổ cực như vậy, nhưng Hạ Thu Sinh lại rất kiên quyết. Những năm này mặc dù khổ, nhưng ông ấy dường như đã tìm thấy mục tiêu của đời người.
Hứa Nam Nam hỏi riêng Lâm Thanh Bách chuyện liên quan đến mẹ nuôi lúc không có ai.
Lâm Thanh Bách nói: "Lúc xảy ra chuyện mẹ nuôi hy vọng cha sẽ cùng đi. Nhưng khi đó cha không đi, sau đó mẹ nuôi ra nước ngoài nhờ sự giúp đỡ của bạn bè. Những năm nay cũng chẳng có tin tức gì."
Hứa Nam Nam thở dài.
Trong chuyện này khó mà nói rõ ai sai ai đúng, chỉ có thể nói là sự theo đuổi của hai người khác nhau. Có điều đã nhiều năm trôi qua, có lẽ bà ấy đã an cư ở nước ngoài rồi. Cô và Lâm Thanh Bách không thể xuất ngoại được, nên chẳng cách nào đi nghe ngóng tin tức của bà ấy.
Cuối năm, Hứa Nam Nam gửi một vài tài liệu học tập cho Tiểu Mãn, để cô ấy dành nhiều thời gian học hơn, chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi xét tuyển lên đại học.
Đợi đến tháng chín năm sau có lẽ sẽ có tin tức, bây giờ bên trên đang thương lượng về chuyện này, Hứa Nam Nam hy vọng Tiểu Mãn có thể chuẩn bị tốt nhất.
Trước tết Tiểu Mãn không đến thủ đô, mà lại gửi thư đến, bảo là phải chuẩn bị cho kỳ thi. Tết sẽ ở lại thôn để học. Đợi đến khi thi đậu vào đại học trên thủ đô thì sẽ đến đoàn tụ với cô.
Hứa Nam Nam vô cùng ủng hộ tinh thần phấn đấu ấy của Tiểu Mãn. Cô lại gửi thêm tài liệu cho cô ấy, để cô ấy yên tâm học tập.
Buổi tất niên sẽ ăn ở chỗ Lâm Thanh Bách.
Hàng người lớn có bà Vu và ông Vu, hàng con cháu gồm có ba cậu bé, có thể xem là ba thế hệ cùng sống chung dưới mái nhà.
Vui nhất chính là ba đứa nhỏ, tết năm nay có nhiều người lớn, thấy ai là ngọt ngào gọi một tiếng, thế là được nhận bao lì xì. Nhận từ người lớn trong nhà thì không nói, bọn trẻ còn đi ra ngoài chúc tết người ta, nên cũng nhận được kha khá bao lì xì.
Hứa Nam Nam cũng chuẩn bị ống tiết kiệm để bọn nó bỏ tiền vào bên trong, sau đó lập quỹ học hành cho bọn nhỏ. Đây cũng là phương châm giáo dục của Hứa Nam Nam, những mặt khác phá phách chút cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được để bọn trẻ học thói thích tiêu tiền lung tung.
Hứa Nam Nam còn đang định chúc tết Cổ Lỗ Sĩ thì Cổ Lỗ Sĩ đã gửi tin nhắn chúc tết qua trước rồi.
Người này năm nào cũng như năm nào, luôn luôn nhớ gửi lời chúc tết cho Hứa Nam Nam, hơn nữa còn gửi từ rất sớm.
Lúc đó Hứa Nam Nam có một suy nghĩ, cô có cảm giác thái độ của Cổ Lỗ Sĩ khi đứng trước mặt cô cứ như là thế hệ con cháu vậy.
Thế là cô gửi tin nhắn cho Cổ Lỗ Sĩ: "Tôi cảm thấy chúng ta đừng nên khách sáo như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận