Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 777

Vì để Tiểu Mãn chuẩn bị cho việc chiến đấu thi vào trường đại học, bọn họ cố ý dọn dẹp sạch sẽ phòng khách để Tiểu Mãn được yên tĩnh ôn thi, còn dặn dò hai đứa bé ở nhà không được làm ồn.
"Dì Tiểu Mãn sắp thi đại học sao ạ, dì thi vào trường ở đâu thế ạ?" Cô con gái nhỏ của Chương Lỗi hỏi.
"Thi vào trường ở thủ đô ấy. Sau này con cũng phải cố gắng thi đại học đấy nhé."
Vợ Chương Lỗi lên tiếng dạy con.
Cô bé nghiêng đầu, thi ở thủ đô cơ đấy. Không phải anh Đại Bảo cũng ở thủ đô sao, đến thủ đô thế không phải có thể chơi với anh Đại Bảo rồi sao?
"Con cũng sẽ đến thủ đô học đại học."
Vợ Chương Lỗi vô cùng vui vẻ: "Con gái của mẹ đúng là có chí."
Cảm thấy Tiểu Mãn là tấm gương tốt cho các con của mình, vợ Chương Lỗi càng quan tâm đến Tiểu Mãn nhiều hơn, không chỉ tự tay nấu ăn mà còn lái xe đưa Tiểu Mãn đi thi.
Tiểu Mãn cảm thấy ngại lắm, ăn ở nhờ nhà người ta, sao lại còn làm phiền người ta đưa mình đi thi chứ.
"Lái xe tiện mà, nếu em tự đi có thể mất khoảng hai ngày đấy. Thi đại học là việc quan trọng." Vợ Chương Lỗi nói.
Số người đăng kí dự thi đại học lần này vô cùng nhiều, có rất đông người có mặt ở nơi thi, liếc mắt nhìn thôi đã thấy đông nghịt người. Còn chưa tới cửa trường thi, xe đã không thể đi qua được nữa.
Vợ Chương Lỗi và Tiểu Mãn xuống xe.
"Nhiều người quá." Vợ Chương Lỗi xúc động, lại khích lệ Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, em đừng lo lắng, thành tích của em tốt, chắc chắn có thể thi tốt. Em mau đi đi."
Tiểu Mãn hít một hơi, cười với vợ Chương Lỗi rồi vội vàng đi vào trường thi.
"Bác sĩ Chu, thật trùng hợp." Vợ Chương Lỗi vừa định lên xe, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi đi tới, bên cạnh có một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Vợ Chương Lỗi nhìn sang, là người quen, y tá trưởng của bệnh viện quân khu: "Y tá trưởng Trương, sao hôm nay chị cũng tới đây?"
"Tôi đưa con gái và người yêu của con bé tới thi đấy. Mặc dù đều có công việc, thế nhưng tôi vẫn hy vọng chúng thi đại học." Y tá trưởng Trương cười nói: "Đúng rồi, vẫn chưa giới thiệu với cô, đây là người yêu của con gái tôi, Trần Trung Hoa."
Trần Trung Hoa vẫn nhìn theo hướng Tiểu Mãn rời đi, trong lòng có chút không yên.
Y tá trưởng Trương gọi anh ta mấy câu, anh ta mới phản ứng lại.
Y tá trưởng Trương có chút không vui, nếu không phải đối phương đồng ý đến ở rể thì bà ta thật sự xem thường anh ta. Bà ta quay sang nói với vợ Chương Lỗi: "Mới về thành phố không được bao lâu, vẫn còn giống hệt như hồi còn ở nông thôn. Đúng rồi, bác sĩ Chu, cô làm gì ở đây?"
"Đưa người đi thi. Em gái của vợ chiến hữu của chồng tôi cũng vừa vào thành phố."
Y tá trưởng Trương sửng sốt: "Là người họ Lâm kia sao?" Đều ở quân khu tỉnh, đương nhiên bà ta cũng biết Chương Lỗi có một vị chiến hữu thường xuyên qua lại đây.
"Đúng thế." Vợ Chương Lỗi gật đầu, cô ấy bận lòng về việc nhà cửa nên cười nói: "Hai em còn phải vào thi, tôi đi về trước đây. Hai đứa nhỏ nhà tôi cần người chăm sóc ấy mà."
Chờ cô ấy rời đi, Trần Trung Hoa mới hỏi: "Dì, người vừa nãy là ai thế?"
"Bác sĩ ở bệnh viện quân khu, chồng của cô ấy là chính ủy ở quân khu tỉnh."
Trần Trung Hoa kinh ngạc không thôi, chức vụ này không hề thấp, thế mà Tiểu Mãn lại còn quen biết với người như thế.
"Vị họ Lâm vừa nãy dì nhắc là sao vậy ạ?"
"Dì cũng không quen người đó, nhưng chức vụ không thấp hơn chính ủy Chương, không ngờ em gái của vợ người ấy cũng về nông thôn." Y tá trưởng Trương có chút xúc động. Lúc trước vì không để con gái mình phải xuống vùng nông thôn, bà ta đã phải cố gắng không ít. Không ngờ những lãnh đạo lớn như thế mà lại để người nhà về nông thôn, thế này mới là giác ngộ cao đây mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận