Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 667

Lưu Song Song ngồi đối diện Hứa Nam Nam, ánh mắt như vô ý đánh giá cô. Dạo này cô ấy vẫn luôn cẩn thận quan sát Hứa Nam Nam, nghiêm túc hơn lúc bắt đầu rất nhiều. Cô ấy muốn biết, rốt cuộc mục tiêu này có bí mật gì. Có đúng cô bình thường như những gì biểu hiện ra ngoài không.
Nhưng điều khiến cho cô ấy cảm thấy buồn bực là, quan sát nửa ngày cũng không tìm thấy manh mối gì. Điểm kỳ lạ duy nhất đó là nữ đồng chí này hình như thường xuyên vô duyên vô cớ mỉm cười hoặc là nhíu mày. Có đôi khi sau giấc ngủ trưa tỉnh lại, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Cả ngày cô suy nghĩ chuyện gì vậy nhỉ?
Thỉnh thoảng Hứa Nam Nam cũng bắt được ánh mắt quan sát thăm dò ở phía đối diện, nhưng hoàn toàn không để ở trong lòng. Dù sao người này có nhìn như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng nhìn thấy được những thứ trong đầu cô.
Buổi trưa lúc tan tầm, Hứa Nam Nam và Lưu Song Song rủ vợ chồng Chu Phương đến nhà ăn. Thấy Hứa Kiến Sinh đứng ở ven đường, Hứa Nam Nam cũng không định chào hỏi, nhưng Hứa Kiến Sinh lại đột nhiên đi tới.
Hắn ta xoắn xuýt nhìn Hứa Nam Nam một lúc: "Nam Nam, cha muốn nói đôi câu với con."
Nghĩ tới thái độ bây giờ của Hứa Kiến Sinh, Hứa Nam Nam cũng không đối xử như với những người khác trong nhà họ Hứa nữa. Để Chu Phương và Lưu Song Song đi trước, cô cùng Hứa Kiến Sinh đi qua một bên: "Nói chuyện gì?"
"Ngày hôm qua Hồng Hồng và chú hai con... cùng cha con bé tới tìm cha, vì chuyện hôn sự của Hồng Hồng. Chuyện này, cha không đồng ý. Nếu bọn họ tìm con, con không đồng ý là được, đừng nghe bọn họ nói bậy."
Hứa Kiến Sinh suy nghĩ một ngày một đêm, vẫn quyết định tới nói rõ với Hứa Nam Nam. Miễn cho đến lúc đó con gái cả lại cho rằng hắn ta vì nhà họ Hứa mà bắt cô giúp đỡ.
Hắn ta không vứt bỏ được.
Hứa Nam Nam không ngờ hắn ta lại cố ý tới đây một chuyến để nói những lời này. Cô gật đầu nói: "Tôi đã biết."
Hứa Kiến Sinh nhìn cô, muốn nói lại thôi, do dự một chút lại thở dài. "Cha đi trước, con đi ăn cơm đi."
Nói xong bước nhanh rời đi. Hứa Nam Nam cũng biết hắn ta muốn nói gì, bất kể cô có nghĩ như thế nào về Hứa Kiến Sinh thì cũng không thể nào coi hắn ta là người nhà được.
Đến nhà ăn, Chu Phương lo lắng nhìn cô: "Chủ nhiệm Hứa nói gì với em, em không mất hứng chứ?" Mỗi lần người của nhà họ Hứa tới tìm Nam Nam chưa bao giờ có chuyện tốt gì cả.
"Không có gì, nói về chuyện của Hứa Hồng. Nói ông ta sẽ không giúp Hứa Hồng, nói em cũng đừng quan tâm."
"Cuối cùng cũng sáng suốt một lần." Chu Phương cảm khái nói: "Chủ nhiệm Hứa nói rất đúng, không nên quản chuyện của Hứa Hồng."
Hứa Nam Nam gật đầu, cô cũng không muốn liên quan tới chuyện này, cũng không xử lý được.
Tại ủy ban huyện, Hứa Kiến Hải đợi cả buổi ở bên ngoài, nhưng vẫn không vào được.
Gã ta tức giận giơ chân lên đạp: "Cháu gái tôi là bạn gái của bộ trưởng Lâm mấy người, tôi gặp bộ trưởng Lâm thì được chứ."
Lão Kha thể nào cũng không chịu. Lần trước đồng chí Vu cũng không nhận là có quen biết gã ta rồi. Lần này không có cô ở đây, ông ấy càng không tin.
Hứa Kiến Hải không có cách nào, gã ta đã đợi mấy ngày nay ở thị trấn rồi, nhưng cả mặt của người nhà họ Lưu cũng không thấy được, phải làm sao đây? Gã ta cũng không dám quay về thôn, không quay về, tiền cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Anh cả gã ta thì lại nhất quyết không chịu giúp.
Nghĩ tới chuyện này đều do đứa con gái không bớt lo gây ra, Hứa Kiến Sinh xoay người định tát chị ta một cái, nhưng giơ tay lên rồi lại không đánh xuống. Gã vỗ một cái bép lên đùi mình: "Hồng Hồng, con nói xem sao con lại không có tiền đồ như vậy chứ."
Tùy tiện tìm một công nhân ở hầm mỏ cũng tốt hơn bây giờ.
Bây giờ Hứa Kiến Hải thực sự hận thấu xương bà vợ già Trương Thúy Cầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận