Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 443

Ngang ngược quá đi. Lâm Thanh Tùng ngẩn tò tè nhìn anh trai mình.
Cả hai đi thẳng không hề ngoảnh đầu lại, bỏ lại mọi người với những nỗi niềm riêng.
Lý Uyển thế nào cũng không ngờ rằng đứa con gái mà bà ta cho rằng đang quyến rũ con trai mình lại là đối tượng tìm hiểu của Lâm Thanh Bách.
"Mẹ, mẹ phải thay đổi tính tình." Nhân vật chính rời đi cả rồi, Lâm Thanh Tùng cũng không còn áp lực nữa, để cho hai người già vào nhà ăn cơm: "Ông ngoại, bà ngoại, chúng ta ăn cơm trước đi. Món ăn con vừa mới gọi đấy ạ. Con biết mọi người thích ăn, con gọi món ngon cả đấy."
Cậu ta trợn mắt nói mò, thế mà lại khiến hai cụ vui vẻ không thôi.
Thím Lý cười ha ha ngồi xuống, nhìn Hứa Hồng mắt đỏ hoe đứng ngơ ngác bên cạnh, hỏi: "Cô gái này có muốn cùng ăn cơm không?"
"Không quen biết." Lâm Thanh Tùng bĩu môi, sau khi nhìn rõ cái kiểu không biết điều của Hứa Hồng thì cậu ta hoàn toàn không còn tâm tư để ý tới Hứa Hồng nữa.
"Nam Nam đi rồi, cô còn không đi à?"
Hứa Hồng lúc này mới hồi thần trở lại. Nhìn Lâm Thanh Tùng, rồi lại nhìn những người khác: "Hứa Nam Nam và anh của anh..."
"Cô không phải thấy hết rồi sao?"
Trong mắt Hứa Hồng lại hiện lên vẻ kinh ngạc, chị ta nghiến răng chạy ra ngoài.
"Hứa Nam Nam?" Chú Lý và Thím Lý đưa mắt nhìn nhau. Lý Uyển cũng đi tới, tâm trạng rất không tốt: "Cái gì Hứa Nam Nam?"
"Không phải Hứa Nam Nam, là Vu Nam Nam." Lâm Thanh Tùng ăn một ngụm cháo.
Nghe nói là Vu Nam Nam, hai người già có chút thất vọng, không hỏi nữa. Cúi đầu ăn cơm.
Lý Uyển thì lại càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, một miếng cũng không ăn nổi: "Thanh Tùng, vừa rồi anh con và nữ đồng chí kia là thật sao?"
"Có thật hay không, tự mẹ không thấy được sao?" Lâm Thanh Tùng không thích nhất là dáng vẻ này của bà ta. Chuyện của người khác mà luôn thích hỏi rõ ràng đến cùng. Lúc nhỏ thì luôn muốn nghe ngóng hỏi về tình hình của anh trai cậu ta ở trong quân đội. Khi về thì cũng phải hỏi cho ra nhẽ. Bây giờ yêu đương rồi, vẫn muốn hỏi tiếp.
"Mẹ thế này không phải là quan tâm đến anh trai của con sao, sợ nó đi sai đường."
Lâm Thanh Tùng hừ một tiếng: "Trước đây anh trai con không quay về, không có mẹ trông chừng, không phải cũng không sai đường à?" Cậu ta há to miếng ăn mấy miếng bánh bao rồi đứng dậy rời đi luôn.
Thấy cậu ta cứ đi như thế, Lý Uyển tức giận đến mức muốn đập bàn. Chỉ là sự giáo dục của bản thân đã ngăn bà ta làm thế. "Chú thím, hai người nhìn xem, hai đứa nhỏ này làm sao lại như thế này. Con cả đời này lao tâm khổ trí cho chúng nó. Thế mà đứa nào đứa nấy cũng coi con như thể kẻ thù vậy."
Thanh Tùng thì không nói, ngay cả Thanh Bách cũng khiến bà ta thất vọng. Những năm qua bà ta không hề xử tệ với đứa trẻ này. Ăn ngon uống ngon, bản thân bà ta không nỡ ăn cũng muốn giữ lại một phần cho anh. Vì tương lai của anh, bà ta để anh vào bộ đội, còn tìm các mối quan hệ ở khắp mọi nơi để người ta có thể quan tâm chăm sóc đến anh nhiều hơn. Chỉ là sau đó xảy ra chuyện lần đó, không phải bà ta cũng là vì gia đình à, kết quả là lại quay ra oán trách bà ta quản quá nhiều.
Nhìn Lý Uyển như vậy, ông bà Lý cũng không nói gì được. Lý Uyển đối đãi với hai đứa trẻ thực sự không có gì để nói. Nhưng bọn trẻ không gần gũi với Lý Uyển, chuyện này bọn họ không thể xen miệng vào được.
Bên bờ đê, Hứa Nam Nam đang cúi đầu đi phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái. Người vừa rồi, nếu không phải vì nể mặt là mẹ kế của anh Lâm thì cô đã trút ra luôn rồi chứ sẽ không nhịn cơn tức này. Không thì cho dù thế nào cũng phải nói lại vài câu để bà ta mất mặt.
Bây giờ đối mặt với Lâm Thanh Bách, cô vẫn có chút không thoải mái.
Lâm Thanh Bách theo sát ở đằng sau cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận