Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 232

"Chuyển đến là tốt, sau này có thể thường xuyên đến thăm ông bà rồi." Bà Vu cười nói.
Hứa Nam Nam cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ: "Bà Vu, nếu bà không chê thì sau này mỗi ngày chúng cháu sẽ đến quấy rầy bà."
Hứa Tiểu Mãn mắc cỡ nói: "Cháu còn có thể kể chuyện cho bà Vu nghe. Bây giờ cháu biết được nhiều mặt chữ rồi ạ." Cô bé vô cùng thích bà cụ hiền từ này.
Bà Vu rất vui vẻ, mím môi cười, bàn tay chốc chốc sờ đầu của Hứa Nam Nam, chốc chốc lại sờ đầu của Hứa Tiểu Mãn: "Được, được, không quấy rầy, bà ngày ngày chỉ mong có người chơi cùng thôi."
Vu Đông Lai đã lâu không thấy bạn già mình vui vẻ như vậy, còn giữ chị em Hứa Nam Nam ở lại ăn tối, vừa vặn buổi chiều kéo mì ăn.
Tương tự làm ăn với mì sợi, ngon không gì sánh bằng.
Nói ra là Hứa Nam Nam đã thấy thèm ăn rồi.
Buổi trưa cơm nước xong, bà cụ định đi ngủ trưa, Vu Đông Lai đưa chìa khóa cho hai chị em Hứa Nam Nam, bảo hai người đến dọn dẹp nhà cửa để có thể chuyển đến bất cứ lúc nào. Việc chuyện nhượng tên nhà thì giao cho ông ấy đi làm.
Hứa Nam Nam nhận được chìa khóa, trong lòng không khỏi cảm khái, cô cuối cùng cũng đã có nhà rồi, có được một ngôi thuộc về mình ở thời đại xa lạ này.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tiểu Mãn đến ngôi nhà mai sau này của mình.
Bước vào sân nhỏ, cả người cô bé hưng phấn không thôi.
"Chị, chị ơi, sau này chúng ta thật sự có thể sống ở đây sao?" Hứa Tiểu Mãn hỏi, đây là lần đầu tiên cô bé sống trong một ngôi nhà đẹp như thế này.
Hứa Nam Nam nói: "Tiểu Mãn, ở đây có hai phòng. Chị định sau này hai chúng ta ở một phần, rồi sau này xem thử ông Vu và bà Vu có muốn đến ở không. Nhà này dù sao cũng là hai ông bà cho chúng ta, chúng ta không thể quên gốc."
Cho dù Vu Đông Lai không nói thì Hứa Nam Nam cũng biết cô tiếp nhận căn nhà này tương đương với việc phải tiếp nhận một phần trách nhiệm. Trong lòng cô cũng rõ, căn nhà tốt thế này, nào chỉ có chút thứ là có thể đổi được chứ.
Hứa Tiểu Mãn gật đầu: "Dạ, chị ơi em biết rồi, hai ông bà Vu là người tốt, bà Vu tốt lắm ạ, em cũng muốn sống cùng với họ."
Thấy Hứa Tiểu Mãn hiểu chuyện như vậy, Hứa Nam Nam rất vui mừng. Cô không cầu mong mai sau Hứa Tiểu Mãn trở nên giỏi giang thế này. Nhưng nhân cách nhất định phải hoàn mỹ, tuyệt đối đừng nên học theo những người nhà ông Hứa.
"Hai ông bà còn chưa chắc có đến không, đợi chúng ta thu xếp xong thì hỏi thử."
Thật ra nhà cửa cũng không cần dọn dẹp gì, Vu Đông Lai thỉnh thoảng sẽ qua nhà dọn dẹp, có người dọn dẹp thì nhà cửa cũng không dễ hỏng hóc.
Điện nước trong nhà cũng dùng được, chỉ cần bỏ chút đồ dùng gia đình vào trong nhà là có thể vào ở được.
Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, cả hai mới dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài.
"Là ông Vu à?" Hai chị em vừa định rời đi thì có người đẩy cửa sân nhỏ ra.
Đó là một người tầm trên dưới năm mươi tuổi, mặt vuông vúc, dưới mắt có bọng mắt hơi to. Nhìn thấy hai chị em Hứa Nam Nam ở trong sân, bà ta tỏ vẻ ngạc nhiên: "Các người là ai, ở đây làm gì vậy?"
Hứa Nam Nam chưa bao giờ gặp người này: "Chúng cháu đang dọn dẹp ở đây, ông Vu cho bọn cháu ở nhà này ạ."
"Cái gì, cho các người ở?"
Vẻ mặt người phụ nữ lập tức trở nên kích động, bà ta đẩy cửa bước vào rồi nhìn từ trong ra ngoài. Ngôi nhà đẹp biết mấy, ông Vu vẫn luôn không ở, cũng không cho người khác ở. Chớp mắt thế là cho hai đứa trẻ này vào ở.
Người phụ nữ đó phòng bị nhìn hai chị em Hứa Nam Nam: "Các người có quan hệ gì với ông Vu, sao ông ấy lại cho hai người vào đây ở? Có phải các người lừa ông ấy không hả?"
Hứa Nam Nam cảm thấy người này có chút khó hiểu, cô nhíu mày nói: "Thím là ai ạ? Chúng cháu không quen thím."
Bạn cần đăng nhập để bình luận