Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 291

Sau khi trở về căn phòng ký túc xá độc thân, Lưu Xảo đang nói chuyện với con trai Long Long ở trong nhà thì thấy hai vợ chồng đã trở lại, cô ta lập tức căng mặt lên.
"Anh cả, em cũng không muốn nói gì đâu, nhưng lần này quay về thật không biết phải bàn giao với bà cụ như thế nào đây. Nhà kia thì không lấy được, ngay cả nhà của mình cũng mất luôn, đây không phải là càng sống càng thụt lùi hay sao? Em nói chứ, chị dâu cả thật quá hồ đồ mà. Còn có chuyện của nhỏ Ba. Em đã thấy vết thương trên mặt nó rồi. Lần này chị dâu cả xuống tay thật nặng. Con bé đã nói với em rồi, chuyển ra ngoài là vì nhường chỗ cho người trong nhà, cho một nhà anh chị được sống rộng rãi, nhưng chị dâu cả còn chạy qua đó ầm ĩ với con bé, làm cho nó mất hết mặt mũi với mọi người trong mỏ, còn động tay động chân nữa chứ. Người làm mẹ ruột như em nhìn thấy mà đau lòng quá…"
Lý Tĩnh tức đến mức chịu không nổi, lại không tiện cãi nhau với Lưu Xảo.
Vợ của chú ba là người tâm phúc bên người lão thái thái, một câu của cô ta có thể khiến cho cô ta về quê cày cấy.
Lần trước, nếu như không nhờ vợ chú ba này đây thì cô ta đã phải ở lại nông thôn rồi.
Ngày đó, sau khi đánh Hứa Mai Tử là cô ta đã cảm thấy hối hận. Cũng không phải là đau lòng, mà là cảm thấy nếu chuyện này to lên thì khó mà giải quyết được. Rất dễ đắc tội với mấy người ở nông thôn.
Tự mình không dám cãi nhau với Lưu Xảo nên Lý Tĩnh lôi kéo Hứa Kiến Sinh, ý bảo hắn ta nói chuyện.
Hứa Kiến Sinh châm một điếu thuốc: "Chuyện nhà ở đúng là như vậy đó. Thím cũng thấy rồi đó, chủ nơi to như lòng bàn tay này đây, còn là do trong mỏ thuận tiện phân cho mà bao nhiêu người muốn cũng lấy không được. Hơn nữa, chuyện này, không phải là do thím đến khuyên tôi sao? Nói tôi phải nghĩ cho trong nhà. Phải nghe ý kiến của Lý Tĩnh. Tôi đã nghe theo rồi, nghe theo từ đầu đến cuối, cô ấy muốn làm gì, tôi cũng nghe theo. Thím nhìn đi, đây chính là kết quả."
"Anh Hứa à, chuyện này đâu thể trách em được?" Lý Tĩnh vừa nghe Hứa Kiến đẩy hết mọi chuyện lên người mình trước mặt Lưu Xảo, cô ta lập tức kích động đến mức đỏ cả mắt.
Lúc này, người đàn ông của mình không bảo vệ mình mà còn đẩy mình ra, đây là muốn để bà cụ xử lý mình đây mà.
Lưu Xảo cũng không ngờ Hứa Kiến Sinh sẽ nói như vậy. Thoáng cái đã đổ hết mọi tội lỗi lên người cô ta và Lý Tĩnh.
Trong chốc lát không biết phải hóa giải lời này như thế nào, Lưu Xảo dứt khoát không nhận. Dù sao thì khi về quê, muốn nói thế nào là quyền của cô ta.
"Vậy chuyện của nhỏ Ba thì sao, anh cả thấy thế nào. Con bé đối xử với hai người là thật lòng mà."
Hứa Kiến Sinh không trả lời, thấy Hứa Linh ngồi xổm bên ngoài viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, bèn vẫy tay gọi cô nhóc vào: "Linh Tử, lại đây."
Hứa Linh nghe lời ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba người đang có sắc mặt không quá tốt ở bên trong, trong lòng hơi e ngại, lại không dám không qua, bèn rề rà nhích chân qua đó.
Hứa Kiến Sinh nhìn con gái của mình và hỏi: "Linh Tử này, sau này chị Mai Tử của con không nuôi mẹ của con thì con có quan tâm mẹ của con không?"
Hứa Linh sửng sốt, cô nhóc nhìn khuôn mặt khó coi của Lưu Xảo và Lý Tĩnh, hai mắt khẽ chớp: "Quan tâm chứ, con là do mẹ sinh ra và nuôi lớn mà."
"Vậy con có trách chị Mai Tử không?" Hứa Kiến Sinh hỏi.
"Không trách, chị ấy cũng không phải do mẹ con sinh ra."
Hứa Linh chu miệng nói.
Hứa Kiến Sinh vỗ đầu cô nhóc và để cô nhóc tự đi chơi, cô nhóc lập tức chạy đi.
Khóe môi của Lưu Xảo khẽ run rẩy, tức giận nói: "Anh cả, anh có ý gì thế, sao lại nói không phải ruột thịt thì không quan tâm. Nhỏ Ba không phải do hai người sinh nhưng là do hai người nuôi lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận