Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 310

Dì Kiều xoa đầu cậu bé.
"Ốm mấy hôm nay, hôm qua còn quậy đòi ăn thịt."
"Cha mẹ em ấy đâu ạ, sao không có ai chăm sóc lại để em ấy một mình."
"Đều là mấy người không chịu được uất ức, tự làm khổ mình." Bà ấy cười mỉa nói, quay người đi vào một căn phòng tối, đóng cửa lại.
Hứa Nam Nam không theo vào mà nhìn đứa trẻ đó. Thấy mặt cậu bé có chút đỏ, sờ thử, quả nhiên là bị sốt.
Đang nghĩ thì cửa phòng tối mở ra. Dì Kiều cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ trên tay.
"Cô xem, cái này có cần không?" Dì Kiều mở chiếc hộp ra, bên trong bọc một chiếc khăn tay, lại mở thêm lớp nữa, để lộ ra một chiếc vòng tay màu xanh biếc.
Dù Hứa Nam Nam không nghiên cứu về mấy đồ này cũng biết đây là đồ tốt.
"Đây là đồ của hồi môn khi tôi kết hôn." Trên mặt dì Kiều lộ ra chút kiêu ngạo.
Ở xã hội cũ, có thể có của hồi môn như này thì đúng thật là nhà giàu có.
Hứa Nam Nam không cầm mà chỉ tỉ mỉ quan sát. Chưa cần biết là thật hay giả, thứ đồ này cũng rất đẹp. Hơn nữa cô có cảm giác đây là thật.
"Dì Kiều, dì định ra giá bao nhiêu?"
Dì Kiều nhìn chiếc vòng, cười nói: "Nếu là trước đây, cái vòng này có thể đổi lấy một dinh thự nhỏ. Bây giờ thì… một trăm đồng."
Lương của Hứa Nam Nam bây giờ hơn ba mươi đồng, một trăm đồng cũng chỉ bằng ba tháng lương mà thôi.
Theo cách tính của thế kỷ 21, chức vụ của cô ít nhất cũng phải hơn bốn ngàn, lương ba tháng cũng khoảng hơn mười ngàn đồng. Mua một chiếc vòng tốt như vậy, đáng!
Hứa Nam Nam vừa định gật đầu, dì Kiều lại nói: "Không chỉ mỗi tiền, còn cần phiếu lương thực nữa. phiếu lương thực năm mươi cân."
Hứa Nam Nam do dự một lúc: "... Được." Nhìn đứa bé nằm trên giường, cô cũng không mặc cả nữa.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Đã thành đồ của mình, Hứa Nam Nam cầm chiếc vòng quan sát tỉ mỉ, càng ngày càng cảm thấm chất liệu ấm nhuận, độ trong suốt tốt.
Sau khi cất chiếc vòng đi, Hứa Nam Nam chuẩn bị rời đi, đồ phải nhanh chóng cất đi nếu không cô sẽ không yên tâm, đi đến cửa, cô chợt nhớ ra: "Dì Kiều, sau này dì không nên tùy tiện làm loại giao dịch này với người khác."
Bất kể như thế nào, một già một trẻ này vẫn có thể bình an sống qua ngày là được rồi.
Dì Kiều mỉm cười: "Cô gái đúng là người tốt hiếm có. Tôi sống hơn nửa đời người rồi, không phải chỉ có chút mắt nhìn người thôi đâu."
Nói rồi bế đứa trẻ đang ngủ trên giường lên: "Tôi phải đi đưa đứa trẻ đến bệnh viện khám bệnh. Nếu không phải vì tổ tông nhỏ này thì tôi cũng không bán của hồi môn của mình cho cô đâu."
Hứa Nam Nam đi theo sau bà ấy ra khỏi sân, sau đó người rẽ trái người rẽ phải, cách nhau càng ngày càng xa.
Về đến nhà khách, cô tỉ mỉ quan sát chiếc vòng trong tay.
Cô để trên Taobao, vẫn không có niêm yết như cũ. Nếu là thật thì bảo bối này thật sự có giá trị liên thành. Chắc là sẽ không bán được, sẽ không có ai mua đồ đắt giá như vậy trên Taobao. Nhưng cho dù không bán được, giữ lại sau này cũng có chỗ dùng. giá trị của món đồ này chỉ có thể tăng lên mà thôi.
Cũng không biết trong nhà dì Kiều còn bảo bối nào khác không, nhưng nếu có, chắc bây giờ bà ấy cũng chưa bán vội. Người ta cũng không ngu, không thể nào bán tháo hết thế được. Thậm chí cô còn cảm thấy những thứ này chắc chắn không giấu ở trong nhà. Nếu không, cũng không lấy ra nhanh như vậy. Chỉ có thể là đã có chuẩn bị trước.
Đăng chiếc vòng ngọc trên cửa hàng Taobao, Hứa Nam Nam nheo mắt dựa vào giường, bắt đầu vào cửa hàng Taobao để phân loại đống "phế liệu" cả ngày hôm qua cô mua được.
Đối với những thứ có thể ước tính gần đúng giá trị thì đều đánh giá giá cả, còn thứ bản thân cô cũng không ước tính được thì không đề giá.
Dù sao, bây giờ cô đã có lần lượt hơn trăm ngàn trên Taobao rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận