Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 73

Hứa Tiểu Mãn cũng từ trên giường bò dậy: “Em không ngủ nữa đâu, đợi lát nữa chắc chắn bà nội sẽ kêu em đi làm việc.”
Bây giờ cả nhà đều biết cô bé khỏi bệnh rồi, cũng không thể lười biếng ở trên giường nghỉ ngơi như lúc trước nữa. Nếu không thì bè nội sẽ mắng chửi, còn có thể bị đánh nữa.
Hứa Nam Nam nói: “Làm cái gì chứ, đợi lát nữa đi làm cùng với chị, lần này lúc đi dạo phố chị có mua đồ dùng học tập cho em đấy, em đi lên núi, chị rảnh còn có thể dạy cho em đọc sách viết chữ.”
Nghe thấy có đồ dùng học tập, mắt Hứa Tiểu Mãn sáng lên: “Chị, ở đâu vậy, đồ dùng học tập ở đâu vậy?”
Đương nhiên lúc này Hứa Nam Nam không thể lấy ra: “Ngày hôm qua chị giấu ở trên núi rồi, đợi lát nữa lên núi chị lấy ra cho em.”
Hứa Tiểu Mãn có hơi nóng lòng muốn đi lên núi lấy đồ. Nhưng vừa nghĩ đến bà Hứa thì lại có hơi sợ hãi: “Chị, vậy bà nội bên này phải làm sao?”
“Không sao, bà ta không quản được, không cần nghe bà ta.” Hứa Nam Nam không để tâm nói.
Để không phải đụng mặt bà Hứa, Hứa Nam Nam quyết định mang theo Hứa Tiểu Mãn ra khỏi nhà từ sớm, tiện thể trên đường xem thử có thứ gì có thể bỏ vào trong cửa hàng để bán không.
Đợi đến lúc cả nhà họ Hứa đều thức dậy, Hứa Nam Nam đã mang theo Hứa Tiểu Mãn lên núi rồi. Trương Thúy Cầm đi gọi người, nhưng không thấy tiếng trả lời, đẩy cửa vào, bên trong lại không có ai.
Trương Thúy Cầm lập tức phấn khởi chạy đi tìm bà Hứa: “Mẹ, nhỏ hai và nhỏ tư lại không thấy rồi, có phải là lại vào thành phố rồi không.” Nếu như con nhỏ chết tiệt này lại đi vào thành phố, chắc chắn bà Hứa sẽ không tha cho cô.
Bà Hứa khoác quần áo ra khỏi cửa: “La lối ồn ào cái gì.”
“Mẹ, nhỏ hai và nhỏ tư lại đâu mất rồi, rất có thể là vào thành phố rồi.” Trương Thúy Cầm kìm nén vẻ kích động nói.
Lưu Xảo rửa mặt, lau mặt rồi đi tới: “Chắc là không đâu, nó mới trở về mà, lại đi vào thành phố làm gì.”
Bà Hứa hừ một tiếng: “Chúng mày quan tâm nhiều như vậy làm gì, đi làm việc đi. Quan tâm nó đi nơi nào làm gì. Cũng không phải là mọc cánh bay mất.”
Trương Thúy Cầm còn muốn mách lẻo, để cho bà Hứa lại làm loạn một trận nữa, không ngờ tới vậy mà bà Hứa lại không quan tâm. Lại nhìn thấy bà Hứa trở về phòng, không cam lòng bĩu môi, hỏi Lưu xảo: “Cô nói xem sao mẹ chẳng có chút phản ứng nào vậy kìa, lỡ như nhỏ hai thật sự đi đến thành phố, đây chẳng phải là đang vả vào mặt bà cụ sao?”
Lưu Xảo cười cười: “Mẹ đã không muốn chúng ta quan tâm thì chúng ta cũng đừng quan tâm nữa, đi làm việc thôi.” Nói xong rồi mỉm cười đi gọi đàn ông trong nhà ra ngoài làm việc.
Nhìn thấy Lưu Xảo như vậy, Trương Thúy Cầm nhổ nước bọt: “Giả vờ cái gì chứ, tôi không tin cô không sốt ruột.”
Đương nhiên Lưu Xảo không hề sốt ruột, cô ta là người hiểu bà Hứa nhất. Tất nhiên cũng biết tâm tư của bà Hứa. Chuyện hôm qua của nhỏ hai mới vừa lắng xuống, nếu như hôm nay nhỏ hai thật sự đi lên thành phố thì lần này coi như là bà Hứa đã tóm được nhược điểm của nhỏ hai, đến lúc đó ngay cả anh cả Hứa Kiến Sinh cũng không có lý đo gì quản nhỏ hai rồi.
Cho nên dù cho nhỏ hai đi hay không đi, bà Hứa cũng không cần phải sốt ruột. Cũng chỉ có đồ ngu như Trương Thúy Cầm sợ thiên hạ không loạn, mù quáng làm rối loạn lên.
Trên núi, Hứa Nam Nam buồn bực cắt cỏ heo.
Dọc đường đi từ trong thôn đến đây, không hề gặp một thứ gì có thể bỏ vào trong cửa hàng để bán.
Nghĩ cũng đúng, bây giờ trong nhà đều nghèo nàn, vật dụng trong nhà đều là tài sản trong nhà, nếu như thật sự biến mất, có thể cả thôn sẽ mắng chửi cả dòng họ mất. Trước kia sở dĩ cô có thể thu mua những thứ này, đó là bởi vì những thứ đồ này đã cũ, đã không dùng được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận