Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 180

“Cháu và Tiểu Mãn đều rất nhớ thôn họ Hứa, cũng rất nhớ mọi người."
Hứa Quý không vui lòng đi ăn cơm cho lắm, trong thành phố ăn cơm phải dùng phiếu lương thực, giá cả cũng không rẻ. Trong người anh ta có mang theo lương khô, vừa đi đường vừa ăn cũng tạm bợ được.
"Hay là tìm một chỗ ngồi xuống rồi chú với cháu nói chuyện. Nói xong thì chú về luôn."
Hứa Nam Nam nói: "Chú Quý, hiện tại cháu đang làm việc trong nhà ăn, không thiếu đồ ăn ạ, đi thôi, hôm nay cháu đưa chú đi nếm thử đồ ăn trong hầm mỏ. Tay nghề của đầu bếp nhà ăn bọn cháu tốt lắm ạ."
Thấy Hứa Quý do dự, cô lại nói: "Chú Quý, chú cứ đi đi. Chỉ một bữa ăn không có gì đâu ạ. Nếu cứ thế mà về thì sau này cháu còn có mặt mũi gì để về thôn họ Hứa nữa ạ."
Đã nói đến nước này, Hứa Quý cũng đành cắn răng đi. Nghĩ rằng lát nữa mình sẽ ăn ít chút, dù sao anh ta có mang theo lương khô, có ăn không no thì tí lên đường ăn tiếp.
Chào Vệ Quốc Binh xong, Hứa Nam Nam dẫn Hứa Quý vào trong hầm mỏ rồi đi đến nhà ăn.
Vệ Quốc Binh nhìn theo hai người đi xa, nghĩ đến những chuyện bọn họ nói vừa rồi, không khỏi lắc đầu. Xem xem, người ngoài còn đối đãi với Nam Nam tốt thế này, so ra thì Hứa chủ nhiệm, cha ruột cô quá tệ bạc.
Lúc này, nhà họ Hứa cũng có người đưa thịt lợn đến.
Người đưa thịt đến lần này là hai người Lưu Xảo.
Từ sau khi Trương Thúy Cầm xảy ra chuyện, bà Hứa càng lúc càng giao nhiều việc quan trọng cho Lưu Xảo. Lần này đưa thịt đến, Trương Thúy Cầm không thể vào thành phố, chung quy cũng không thể để Hứa Kiến Hải mang đến được, thế là dứt khoát bảo Hứa Kiến Bình, con trai thứ ba thành thật nhất dẫn theo Lưu Xảo, con dâu thứ ba cùng vào thành.
Tiêu chuẩn giao thịt lần này cũng có hạn. Ba đứa trẻ Hứa Linh, Hứa Lỗi, Hứa Long đều được chia nửa cân, Hứa Mai Tử tròn mười bốn tuổi rồi, chưa đi làm nên chỉ được chia một lạng thịt, còn Lý Tĩnh và Hứa Hồng thì đều không có.
"Lúc bọn em ra ngoài, mẹ nói, người nên có thì sẽ có, người không được chia thì đừng tham ăn. Phần của nhỏ Năm thuộc về của chung." Vẻ mặt Lưu Xảo nghiêm túc đọc "ý chỉ" của bà Hứa, "thái hậu" trong nhà.
"Dựa vào cái gì chứ, sao không chia cho cháu, cháu cũng là con nít mà." Hứa Hồng ở bên cạnh bất mãn hét lên.
Sắc mặt của Lý Tĩnh cũng ngột ngạt thành màu gan lợn, mấy ngày nay cô ta đều nghĩ đến việc chia thịt ở quê. Trước kia, vào lúc này quê sẽ gửi thịt đến, tuy ở chỗ cô ta một hai tháng cũng sẽ cắt cân thịt qua lại để cải thiện cơm nước, nhưng mỗi lần một cân thịt, con nít trong nhà nhiều, nào đủ ăn kia chứ. Cô ta chỉ trông chờ quê sẽ gửi mấy cần thịt đến vào thời điểm này của mỗi năm, cô ta sẽ làm một bữa thịt kho tàu cho cả nhà ăn cho đỡ thèm.
Không ngờ rằng thịt trông chờ đến rồi, nhưng số lượng không nhiều, bà cụ còn không cho bọn họ ăn.
Cái gì gọi là người không được chia thì không cho ăn, còn của Hứa Linh là của chung chứ, dưa vào cái gì chứ, đó là của con gái của cô ta, sao có thể trở thành của chung được.
Lưu Xảo phớt lờ tiếng hét của Hứa Hồng, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lý Tĩnh, cô ta thở dài nói: "Chuyện này cũng hết cách. Những năm trước, nhà chúng ta cũng coi là được chia nhiều thịt nhất thôn. Mẹ thấy vui thì chắc chắn sẽ bảo mang nhiều chút sang đây. Nhưng năm nay chị không có phần, Hứa Hồng cũng không có, phần của Mai Tử cũng giảm đi một nửa. Cả mẹ và chị dâu Hai cũng không được chia thịt, nhà chúng ta thật sự là được chia chẳng bao nhiêu."
"Vậy cũng không thể nói là không được chia thì không được ăn chứ." Thứ làm Lý Tĩnh tức giận chính là câu này, nói thế không phải tỏ rõ lo lắng cô ta và đứa nhỏ sẽ giành ăn sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận