Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 96

Gương mặt Hứa Nam Nam kiên quyết nói.
Tống Quế Hoa từ chối cả nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận lấy: “Đứa trẻ này, cháu khách sáo quá đấy. Sau này không được như thế nữa đâu đấy.”
“Cháu biết rồi thưa thím.” Hứa Nam Nam mỉm cười ngọt ngào. Thực ra hôm nay mua đồ cũng chỉ là một chuyện, mua đồ cho Tống Quế Hoa cũng là việc cô suy nghĩ kĩ càng. Mặc dù đồ vật không đáng là bao, nhưng cũng là một phần tâm ý của cô. Suy cho cùng, sự trợ giúp của cả nhà Tống Quế Hoa cho cô thực sự quá lớn, nếu như cô không có chút bày tỏ thì bản thân sẽ cảm thấy mình thật quá đáng. Đời trước là một cô nhi, cô rất coi trọng các mối quan hệ tình người với nhau. Người ta cho cô, cô nhất định phải báo đáp.
Ở thị trấn bên này, Trương Thúy Cầm và Lưu Xảo trải qua một phen trắc trở, cũng coi như là đến được hầm mỏ bên đây.
Hai người cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, lúc trước khi rảnh rỗi, bọn họ cũng thay phiên nhau đến thăm mấy đứa trẻ, lần này cũng quen đường quen nẻo tìm đến phòng của người nhà ở hầm mỏ bên này.
Đúng lúc trong nhà Hứa Kiến Sinh đang ăn cơm. Hôm nay Lý Tĩnh cắn răng mua nửa con cá, mấy đứa trẻ đang vui cười hớn hở ăn cơm. Nhìn thấy Trương Thúy Cầm và Lưu Xảo đến thì đều có hơi kinh ngạc.
Hứa Hồng cau mày: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Trương Thúy Cầm nào rảnh quan tâm đến câu hỏi của con gái, trong mắt cô ta chỉ nhìn thấy nửa con cá trên bàn kia thôi.
Nói ra thì lâu lắm rồi trong nhà không có khai trai. Thật ra là có một miếng thịt phơi khô treo đó, nhưng bà Hứa sống chết không cho bọn họ ăn, mỗi bữa cơm chỉ hấp vài miếng nhỏ cho ông Hứa ăn, còn lại thì nói là để dành đó khi bọn trẻ về thì làm một bữa ăn ngon.
- Giải thích, Khai trai là tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay. Hết giải thích.
Lúc này nhìn thấy đồ ăn mặn, Trương Thúy Cầm không quan tâm đến gì nữa hết, vội vàng ngồi vào bàn, cầm lấy cái chén đôi đũa mà Lý Tĩnh chưa động vào: “ y da, thật là đói chết tôi rồi, vừa sáng sớm chúng tôi đã rời nhà, cứ thế mà đi tới đây, tới bây giờ cũng chưa ăn cái gì cả.”
Hứa Mai Tử nhìn Lưu Xảo, hai mẹ con liếc nhìn nhau, chẳng nói một câu. Hứa Mai Tử cũng không động đũa, cứ thế nhìn Trương Thúy Cầm ăn.
Hứa Hồng nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ ăn chậm thôi. Bác cả và bác gái còn chưa ăn kìa.” Nhìn thấy bộ dạng mẹ mình lỗ mãng như vậy, chị ta cảm thấy quá mất mặt, mẹ của Mai Tử cũng chưa có ăn mà.
“Bình thường bọn họ cũng ăn không ít, mẹ ăn một chút thì có làm sao?” Trương Thúy Cầm mơ hồ không rõ nói.
Lý Tĩnh nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, trong lòng ghét bỏ không thôi. Nhưng mà cô ta cũng biết tính tình của Trương Thúy Cầm, dứt khoác không thèm nói chuyện với cô ta, quay sang tiếp đãi Lưu Xảo đang ngồi: “Sao hai cô lại đến đây?”
Mặc dù trên mặt là đang cười hỏi, nhưng trong lòng lại chán ghét không thôi. Cô ta không thích mấy người Lưu Xảo đi vào thành phố, thậm chí còn không muốn đưa bọn trẻ trở về, cô ta lo thời gian bọn trẻ chung sống với người nhà quá lâu thì sẽ không thân thiết với người bác gái là cô ta nữa, sau này sẽ không hiếu thuận với cô ta.
Nhưng mà cũng không thể không để cha mẹ người ta gặp con được.
Dường như Lưu Xảo không phát hiện ra suy nghĩ của cô ta, Lưu Xảo nhìn Hứa Kiến Sinh rồi lại nhìn cô ta, sau đó thở dài: “Là cha mẹ bảo tôi và thím hai lên đây, cũng là vì chuyện của nhỏ hai và nhỏ tư.”
“Hai con nhỏ đó lại làm sao?” Lý Tĩnh nghiến răng nghiến lợi hỏi. Cô ta biết ngay mà, hai con nhỏ kia thật biết kiếm chuyện cho cô ta. Nếu không phải là do hai con nhỏ đó, Lưu Xảo và Trương Thúy Cầm cũng sẽ không vào thành phố quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận