Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 313

Người đó mặc trang phục thanh niên, tóc vuốt ngược, lông mày thẳng, mắt hai mí, môi nhỏ đỏ. Đúng là một tên trắng ẻo lả xinh… đẹp trai.
Hứa Nam Nam nhìn một cái, rồi quay đi chỗ khác. Cô không có hứng thú với kiểu khuôn mặt trắng trẻo ẻo lả này.
Cậu thanh niên sờ sờ mái tóc vuốt ngược của mình, dường như bắt đầu hoài nghi về sức hấp dẫn của bản thân. Cậu ta dơ tay lên để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay. Hứa Nam Nam nhìn lướt qua, cũng đưa tay xem giờ.
Gặp người thông minh rồi. Tóc vuốt ngược lại sờ đầu mình, cười rất hiền hòa: "Thực ra là thế này, tôi vừa rồi có đi mua váy liền, nhân viên nói tất cả đều bị cô mua hết rồi, cô nói xem, tôi đường xa đến cũng không thể tay không quay về, nếu không làm sao có thể giải thích được với nữ đồng chí ở nhà được đúng không? Không biết cô có thể để lại cho tôi một bộ không?"
Hứa Nam Nam nhướng mày, mơ đi, tôi tốn rất nhiều công sức mới đổi về được. Cho cậu thì tôi mặc cái gì. Chu Phương một bộ, hai cô gái ở ủy ban hai bộ, bản thân cô cũng phải có một bộ...
"Nếu như không để váy lại được thì son môi cũng được. Tôi không chê đâu." Tóc vuốt ngược tỏ ra miễn cưỡng, như thể cậu ta đổi váy thành son môi là chuyện không tình nguyện cực kỳ.
Lần đầu tiên Hứa Nam Nam gặp người mặt dày đến vậy, ai đồng ý sẽ đổi son với cậu ta chứ. Cô luôn tránh xa đối với cách bắt chuyện thế này của một chàng trai trẻ tuổi.
"Hết rồi." Hứa Nam Nam siết chặt cái túi đang xách, rồi đi về phía trước vài bước, taxi ở đây sao ít vậy chứ nhỉ, cô vẫy tay mà mãi không dừng lại. Suốt ngày chở người nước ngoài làm gì chứ, chúng ta mới là đồng bào tương thân tương ái của nhau mà.
Cuối cùng có một chiếc xe chạy đến. Hứa Nam Nam định lên xe thì tên tóc vuốt ngược đã lên trước một bước, nhét một tờ ngoại tệ: "Bác tài anh đi trước đi, cô ấy đang giận dỗi với tôi."
Hứa Nam Nam trừng mắt, xua xua tay: "Bác tài, tôi không quen cậu ta."
Bác tài nhìn hai người, đúng là đôi trai tài gái sắc mà: "Yêu đương cho tốt, đừng giận dỗi nữa." Vừa nói vừa đạp ga phóng xe chạy đi.
Hứa Nam Nam đỏ bừng mắt lên vì tức giận. Đừng ngây thơ như vậy có được không, người ta nói cái gì thì là đó à.
"Đồng chí, đừng giận đừng giận, bớt giận bớt giận." Tóc vuốt ngược cười nói: "Tôi cũng có nói sai đâu, không phải cô đang giận dỗi với tôi à? Hay là cô đổi son với tôi đi, tôi sẽ đi luôn. Tuyệt đối không làm phiền cô nữa."
Hứa Nam Nam cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch nên mới gặp phải người thế này. Hứa Nam Nam không muốn gây chuyện ở bên ngoài, cô không can tâm lấy ra một thỏi son. Dù sao cũng không đáng giá, tội gì.
"Không được, đỏ đậm chút đi, tôi tặng bà ngoại tôi." Tóc vuốt ngược không vui nói. Cậu ta đã hỏi kĩ rồi, mọi người nói cô gái này có thỏi son màu đỏ đậm.
Được, đây còn là đứa cháu hiếu thảo đấy. Hứa Nam Nam kiềm chế cơn giận, từ trong túi lấy ra một thỏi son đỏ đậm.
Tóc vuốt ngược cầm lấy hai thỏi son quan sát, rồi chơi xấu bỏ cả vào túi: "Được, tôi lấy hết, một thỏi tặng bà một thỏi tặng em gái." Nói xong thì lấy tiền ra.
Tiền cũng không ít, một xấp lớn, có phiếu công nghiệp, có tiền mặt, còn có cả ngoại tệ.
Người ta cũng không thừa nước đục thả câu, lấy ra hai tờ phiếu ngoại tệ trị giá mười đồng. Hứa Nam Nam nhận lấy ngay, cau mày miễn cưỡng rời đi. Lúc xoay người, trên mặt cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lời rồi!
Cô vừa đi, vài thanh niên mặc quân phục màu xanh lục chạy tới, vây quanh tên tóc vuốt ngược, một cậu đầu đinh nói: "Anh Tùng, anh thật sự lấy được rồi. Em nói rồi mà, dù cô gái nào đi chăng nữa gặp phải anh Tùng thì chắc chắn cũng phải đầu hàng thôi." Vừa rồi bọn họ có nhìn thấy, hai cô gái cầm bốn bộ quần áo mới đổi được hai thỏi son.
Bạn cần đăng nhập để bình luận