Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 228

Sau này hi vọng có cơ hội được nghiên cứu thảo luận về vấn đề tư tưởng với cô."
Hứa Nam Nam sững sờ.
Cô nhớ trước kia cô từng xem một bộ phim truyền hình về thời đại này, trong đó lúc nam chính tỏ tình với nữ chính, cũng dùng lời nói cực kỳ kín đáo, gì mà cùng nhau học tập về tư tưởng tiến bộ, cùng nhau thảo luận về lý tưởng.
Phổ biến chút là muốn cùng em cùng nhau ngắm trăng ngắm sao, bàn về triết lý sống của đời người.
Nói ngắn gọn chính là, tôi muốn yêu đương với em. Hứa Nam Nam thà tin mình nghĩ nhiều quá, chứ cơ thể này chỉ mới mười sáu thôi...
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi." Hứa Nam Nam gật đầu một cách nghiêm túc: "Dù sao thì chuyện xảy ra sáng nay quả thật là do anh sai. Mong rằng sau này anh có thể sửa chữa. Còn về cùng thảo luận tư tưởng thì không cần thiết, tôi rất bận." Toàn thân nổi hết da gà ôm sổ ghi chép đi vào trong phòng họp.
Ngô Kiếm nhìn theo bóng lưng của cô, siết chặt bàn tay đang cầm cuốn sổ của mình.
Hứa Mai Tử ngồi trong góc, cắn môi nhìn về phía Hứa Nam Nam.
Lúc nãy khi Ngô Kiếm nói chuyện với Hứa Nam Nam, chị ta nhìn thấy hết. Chị ta không hiểu, vì sao Ngô Kiếm lại tìm Hứa Nam Nam nói chuyện, rõ ràng lúc sáng anh ta vẫn còn rất ghét Hứa Nam Nam mà.
Cảm nhận được tầm mắt của Hứa Mai Tử, Hứa Nam Nam ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cầm bút ngẩn người nhìn vào quyển sổ. Cô đang suy nghĩ lúc nào đến nhà ông Vu một chuyến, giải quyết về chuyện nhà cửa, sớm chút có nhà riêng của mình để có thể mở lửa ăn thịt. Cũng không biết có chuyện gì mà hai ngày nay cơm nước ở nhà ăn càng lúc càng tệ. Ừm, còn chuyện hộ khẩu của Tiểu Mãn nữa, đến lúc đó Tiểu Mãn cũng có thể được ăn lương thực cung ứng.
Hứa Kiến Sinh lúc từ nông thôn trở về thị trấn thì đã sắp tới lúc tan tầm. Hắn ta cũng không về nhà mà đến hầm mỏ để xem tình hình công việc. Nhiều năm qua hắn luôn làm hết sức hết mình, rất ít khi xin nghỉ phép. Nhưng lần này liên tiếp về quê nhà, khiến cho hắn ta chểnh mảng chuyện ở hầm mỏ.
Khi đi ngang qua ủy ban mỏ, Chu Phương đang dẫn đám người Hứa Nam Nam đến mấy phòng làm việc ở hầm mỏ để làm quen với tình hình.
Hứa Kiến Sinh cũng nhìn thấy Hứa Nam Nam ở bên trong đám người, cô bím tóc tết, mặc quần áo lao động màu xanh xám gọn gàng, mặt mày hồng hào và đôi má bầu bĩnh. Thoạt nhìn dáng vẻ trông rất khỏe mạnh, khác hẳn khuôn mặt luôn vừa vàng vừa gầy trong trí nhớ.
Lúc Chu Phương nhìn thấy Hứa Kiến Sinh, trong lòng chị ấy có phần không muốn chào hỏi, trước kia cảm thấy chủ nhiệm Hứa là một người vô cùng chính trực, bây giờ thấy hắn ta đối xử với Hứa Nam Nam như vậy, chị ấy chỉ cảm thấy hắn ta là người cực kỳ hồ đồ. Nhưng ngại vì phép lịch sự, chị ấy vẫn chào hỏi: "Chủ nhiệm Hứa, đến hầm mỏ à."
Hứa Kiến Sinh gật đầu nói: "Các cô cũng đến mỏ à?"
"Đúng vậy, bọn họ sau này đều sẽ là công nhân phục vụ trong hầm mỏ, phải làm quen nơi đây, tôi đưa bọn họ đi xem xung quanh." Rồi lại giới thiệu với mọi người: "Đây là chủ nhiệm Hứa, phụ trách sản xuất của hầm mỏ, sau này nếu có chuyện liên lạc với công nhân hầm mỏ thì tìm đến chủ nhiệm Hứa cũng được."
Tám người trẻ tuổi lập tức gọi lớn: "Xin chào, chủ nhiệm Hứa."
Hứa Kiến Sinh gật đầu, lại liếc nhìn Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam cũng giống như những người khác, cô không hề nhìn ngang, chẳng hề có cảm xúc nên có khi một người nhìn thấy cha ruột của mình.
Nhìn thấy con gái mình như vậy, trong lòng Hứa Kiến Thành có chút buồn rầu, hắn ta gật đầu rồi rời đi.
Ngô Kiếm quay đầu lại nhìn Hứa Nam Nam, khóe miệng hơi mỉm cười, vừa rồi anh ta có thấy chủ nhiệm Hứa vẫn luôn nhìn về phía Hứa Nam Nam.
Những người khác thì không cảm thấy gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận