Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 477

"Quản lý mỏ Cao nói nếu cháu không về thì bọn họ sẽ bắt cả nhà chúng ta phải về hết."
Hứa Kiến Sinh tức giận nói.
Mặt mũi đời này của hắn ta đều mất sạch rồi.
Lý Tĩnh vừa nghe vậy thì nhảy dựng lên vì sốt ruột. Cô ta không muốn chỉ vì Hứa Hồng mà khiến cả gia đình mình bị lôi xuống nước theo.
"Đồ đạc cũng không cần dọn dẹp, mau về nhà đi, lần sau bác mang về cho. Mau mau rời giường, rời đi đi."
Lý Tĩnh sức lực lớn, nhưng cũng không làm gì được Hứa Hồng đang sống chết bám chặt mép giường không chịu buông tay, lôi kéo cả buổi vẫn không thể nào lôi người ra ngoài được.
Hứa Kiến Sinh là một gã đàn ông, không tiện động tay với cháu gái lớn của chính mình được.
Chưa kể sau khi xảy ra chuyện, hắn ta nhìn đứa cháu này cũng cảm thấy bẩn mắt. Càng đừng nói đến việc động tay động chân, để mặc cho Lý Tĩnh tự mình xử lý.
Hứa Lỗi đang định muốn cứu chị của mình thì bị Hứa Long cản lại: "Chị của anh thành đồ hư hỏng rồi, về sau anh đi học cũng sẽ bị mọi người ở trường cười chê. Nếu chị ta không chịu về, chúng ta cũng phải về theo."
Nghe lời này, Hứa Lỗi cắn chặt răng, đi đến gỡ tay Hứa Hồng ra: "Chị mau về quê đi."
"Không phải anh Tùng, là, là Lưu Hồng Quân. Là Lưu Hồng Quân đã hại chị." Hứa Hồng cuống quýt khóc to.
Lý Tĩnh quay đầu nhìn Hứa Kiến Sinh.
Nếu thật sự là do Lưu Hồng Quân, hôn nhân này nhất định sẽ thành công. Cho dù là đã làm chuyện dâm đãng thì cũng phải cưới xin trước rồi mới trừng phạt. Nếu không mặt mũi cả đời này của bọn họ cũng sẽ trôi ra biển hết.
Hứa Kiến Sinh mím chặt môi, nhìn chằm chằm đứa cháu gái cả đang co người gào khóc: "Sao không nói ngay từ đầu đi, cứ muốn đổ oan cho chỉ đạo viên Lâm làm gì."
"Cháu, cháu muốn gả cho anh Tùng." Hứa Hồng tủi thân khóc nức nở.
Chị ta nghĩ mãi không ra, rõ ràng là anh Tùng mà, vì sao không ai chịu tin lời chị ta nói chứ.
Hứa Kiến Sinh hít một hơi thật sâu: "Bác đi nói với đồng chí cảnh sát. Nếu lần này cháu vẫn còn bịa chuyện, trở về bác sẽ không đưa cháu về quê nữa mà tống cháu đến cục cảnh sát luôn."
Thời điểm tan tầm, Hứa Nam Nam cũng nghe được việc Hứa Hồng thay đổi lời khai. Nói chuyện đó là do thằng nhóc bên ủy ban huyện gây ra.
Bởi vì mọi người cũng không biết tên nhóc bên ủy ban huyện kia thế nào, cũng không biết lúc đó người ta đang làm gì, cho nên có rất nhiều người tin lời nói của Hứa Hồng.
Đến cửa hầm mỏ, mấy bác gái còn đang vây quanh Lâm Thanh Bách nói chuyện, bảo anh nên chú ý nhiều hơn, trị an bây giờ kém lắm.
Biết Lâm Thanh Bách là người của bộ vũ trang, mọi người đều đề nghị với anh hằng ngày nên tăng cường tuần tra xung quanh hầm mỏ hơn.
Lâm Thanh Bách kiên nhẫn nghe và đáp ứng.
Đến khi Hứa Nam Nam đi đến, nhóm bác gái mới dần rời đi, bỏ lại Lâm Thanh Bách đã bắt đầu rịn mồ hôi.
Lên xe rồi Hứa Nam Nam mới nói chuyện với anh.
"Nghe nói là bộ vũ trang của các anh phát hiện à?" Hứa Nam Nam cố ý hỏi.
"Ừ." Lâm Thanh Bách thản nhiên trả lời.
Hứa Nam Nam nhếch miệng: "Là đội mà anh dẫn dắt à? Anh nói xem một cô gái cứ như vậy bị nhiều người nhìn thấy, xấu hổ muốn chết."
Lâm Thanh Bách nhìn dòng người đang đi qua đi lại ven đường, cuối cùng vẫn kìm nén lại ý nghĩ xuống xe để hôn cô.
Cô gái nhỏ này lúc nào cũng muốn trêu ghẹo anh. Chẳng phải là muốn biết anh có nhìn thấy cảnh của cô gái kia không thôi sao, cứ phải vòng vo đá xéo làm gì.
"Anh bận lắm mà, là cấp dưới thấy. Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Mấy việc như này còn chưa nghiêm trọng đến mức phải để anh ra tay xử lý."
Mấy chuyện nam nữ này cũng phải để anh ra mặt, vậy chức bộ trưởng vũ trang này của anh sẽ thành cái gì nữa?
Nghe được đáp án như vậy, Hứa Nam Nam lúc này mới nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận