Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 823

Hứa Nam Nam nhìn thấy tên và ngày tháng trên đấy, đôi mắt dần đỏ lên.
"Mẹ, con cháu sẽ không quên quá khứ của nhà họ Lâm, cũng ghi nhớ những vất vả của thế hệ trước. Con sẽ trông nom gia đình này, chúng con nhất định không để xuất hiện thành phần biến chất." Đại Bảo hứa với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"Được rồi, được rồi, giỏi lắm." Hứa Nam Nam gật đầu liên tục.
Nhị Bảo và vợ tặng một chiếc xe: "Mẹ, lúc trước con từng nói muốn tặng mẹ thứ có thể bay, để mẹ muốn đi đâu thì đi đấy. Bây giờ, cuối cùng cũng thành hiện thực rồi. Đây là chiếc xe hơi phản lực, sau này mẹ muốn đi đâu thì cứ đi đó, tiện hơn máy bay riêng."
Hứa Nam Nam vô cùng vui mừng, công nghệ hàng đầu này là thật sự hoàn toàn dựa vào sự nghiên cứu của các nhà khoa học đương đại nước nhà. Đây là công nghệ của chúng ta, công nghệ mà không ai so được.
Bà xúc động, lau nước mắt.
Tam Bảo thấy quà của hai anh trai tặng mẹ tốt như thế, anh lo lắng rằng món quà của mình không được mẹ yêu thích. Thấy Hứa Nam Nam mong chờ, anh cổ vũ tinh thần lấy món quà mình đã chuẩn bị ra.
Một cuốn thư tịch cao hơn hai mươi xăng-ti-mét.
"Mẹ, đây là cuốn sách do con viết trong suốt mấy năm qua, cuốn sách ghi về các thứ có thể truy tìm được bắt đầu từ thời Thương - Chu. Miễn là đồ vật có mặt trên thế giới thì đều nằm ở bên trong quyển sách này. Con đã bảo Hoài Cổ ghi nhớ, sau này sẽ tiếp tục ghi vào cuốn sách này, để cho văn hóa của chúng ta được lưu truyền lâu dài."
Hứa Nam Nam sờ cuốn thư tịch, nhìn những thứ quen thuộc bên trên, còn có những thứ lạ lẫm, trong lòng xúc động không thôi. Có cuốn sách này rồi, sau này thế hệ con cháu mai sau sẽ có thể học được văn hóa của thế hệ trước.
Sau khi lau nước mắt xong, bà lại nhìn Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, còn con thì sao?"
Lâm Tiểu Bảo nói: "Mẹ, con là một người dung tục, con không có cái gì để tặng mẹ cả, có điều công ty dược của con sau này sẽ cung cấp thuốc miễn phí cho người già trên sáu mươi tuổi. Để cho các các cụ già được chữa bệnh khỏi bệnh, sống lâu trăm tuổi."
Hứa Nam Nam cười, ôm lấy đứa con trai út: "Người dung tục giỏi lắm, nếu con là người dung tục thì không có người nào là tao nhã rồi. Mẹ rất thích món quà này của con."
Lâm Tiểu Bảo ôm lấy mẹ mình: "Mẹ, mẹ nhất định phải sống lâu thật lâu đấy, trẻ mãi không già." Anh không muốn làm đứa mất mẹ.
Quà của mấy người con trai làm cho tâm trạng của Hứa Nam Nam dâng trào, đến lượt của mấy đứa cháu, lại thêm từng đợt cảm động nữa.
Đứa cháu cả tặng bà huân chương đầu tiên của nó, biểu thị bản thân đã thành tài. Để cho bà nội không cần phải lo lắng về cháu nội nữa.
Đến lượt đứa cháu thứ hai, cậu ta nói: "Để cho em ba trước đi ạ, của cháu để chót đi." Quà của cậu ta đẹp hơn nhiều, hơn nữa cậu ta còn muốn báo một tin tốt với bà nội.
Đứa cháu thứ ba không rườm rà, lấy quà của mình ra.
Là các kiểu chữ "thọ" đúc bằng đồng được lưu truyền từ hàng nghìn năm, hy vọng bà nội có thể sống lâu giống như những chữ thọ được lưu truyền này.
Hứa Nam Nam cười toe toét, biết những thứ này đều là thứ mà các cháu bỏ công bỏ sức ra. Tuy ý nghĩa không so được với cha các cậu, nhưng đã chứng tỏ sự cố gắng của thế hệ của họ.
Thấy bà vui vẻ, đứa cháu thứ hai mới đem món quà mình mua ra: "Bà nội, để tặng món quà này cho bà, cháu đã không ăn không ngủ, thật sự tốn rất nhiều tâm sức đấy ạ. Khó khăn lắm đó, cuối cùng cháu cũng tìm được món quà tốt nhất tặng cho bà."
Cậu ta mở món quà ra trước mặt bà nội.
Một mặt phật ngọc xanh lục bảo trong suốt long lanh, vừa nhìn đã biết là chất liệu cực phẩm.
Gương mặt tươi cười của Hứa Nam Nam đột nhiên cứng đờ.
"Bà nội, bà yên tâm, tuy bây giờ cháu chơi đồ cổ, nhưng cháu cũng đã thành tài rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận