Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 104

Nhưng mà bà Trần là ngoại lệ, người ta không sợ bà ta nên bà ta hết chiêu rồi, chỉ có thể tìm Hứa Nam Nam, bà ta cũng không tin không quản thúc được con nhỏ chết tiệt này.
“Bà bảo con bé đi ra thì con bé phải đi ra à? Bà cho rằng mình là ai?” Bà Trần ngăn cản trước cổng, không hề có ý định bảo Hứa Nam Nam đi ra ngoài.
Tống Quế Hoa cũng đi ra, cô ấy rất có lòng tin với mẹ chồng của mình, cho nên vừa nãy mẹ chồng bảo cô ấy ở lại trong phòng bếp băm thịt, bà ấy thì dứt khoát chỉnh xong nhân bánh thì mới ra ngoài.
Thấy bà Hứa và Trương Thúy Cầm liễu, cô ấy lạnh lùng nhìn hai người: “Đang giữa trưa, rảnh rỗi gây chuyện cái gì? Đợi lát nữa Hứa Quý nhà này sẽ về, muốn đánh nhau thì chờ lát nữa rồi tới.”
“Ai đánh nhau với mấy người, chúng tôi muốn tìm nhỏ Hai chết bầm kia.” Trương Thúy Cầm hét.
Tống Quế Hoa mỉm cười: “Ôi, vậy thì hết cách rồi, bây giờ Nam Nam là người của nhà chúng tôi, sao hai người nói muốn gặp là gặp được.”
“Hừ, tôi không đồng ý để Nam Nam ra gặp hai người.” Bà Trần nghiêm mặt nói, bà ấy mạnh mẽ cả đời, trước giờ chưa từng cúi đầu trước ai. Bà Hứa ầm ĩ như vậy, nếu bà chịu thua, không phải sau này thứ già khúm này còn muốn làm mẹ thiên hạ?
Bà Trần cảm thấy cho dù không phải vì Hứa Nam Nam, bà ấy cũng không thể chịu thua.
Nhìn mẹ chồng nàng dâu Tống Quế Hoa và bà Trần một người giữ cửa quan vạn người không mở được, bà Hứa bắt đầu sợ. Nhưng lúc tới thì hung hăng, nếu cứ chịu thua đi về thì sau này cái mặt già của bà ta biết đặt ở đâu.
Bà Hứa đang cố chấp chống đỡ, Lưu Xảo đột nhiên đi tới từ sau nhà: “Mẹ, sao còn ở bên ngoài thế, cha chờ mẹ về ăn cơm kìa. Mẹ không ở nhà, mọi người không dám động vào thức ăn.”
Nghe thấy vậy, bà Hứa giống như sau mưa gặp cam lộ, nhìn Lưu Xảo giống như cứu tinh. Trong lòng lập tức thoải mái, nhưng vẫn còn nghiêm mặt: “Gọi cái gì, không phải mẹ đang bận sao?”
Lưu Xảo cười lấy lòng: “Mẹ, nếu không thì đợi ăn xong rồi tới, cha đang chờ đó. Buổi chiều còn phải làm việc, kéo dài thời gian cũng không tốt.”
Bà Hứa cũng không giả bộ nữa, ho khan: “Được rồi, kiểu gì cũng không thể làm chậm trễ chuyện ra đồng, chúng ta đi về trước.”
Sau đó hung dữ trừng hai người bà Trần: “Hừ, món nợ này sẽ tính sau.”
“Bà đây sẽ chờ.” Bà Trần chống nạnh nói.
Bà Hứa không dọa được, đừng nói bực bội cỡ nào, nhưng không dám la lối nữa mà chỉ có thể để Lưu Xảo và Trương Thúy Cầm đỡ, giống như quý bà đi vào nhà mình.
Bà Trần hung dữ chửi thề một câu: “Bà đây chưa từng thấy thứ khúm khó không biết xấu hổ như vậy!”
Xoay người đóng cổng nhà mình: “Nấu cơm đi, đừng để bọn nhỏ đói.”
Tống Quế Hoa lanh lẹ đi vào phòng bếp.
Hứa Nam Nam và những đứa bé khác đều ở trong phòng bếp gói sủi cảo, khác với bọn nhỏ, Hứa Nam Nam luôn lo lắng, sợ gây phiền phức cho nhà Tống Quế Hoa, đến lúc đó Tống Quế Hoa ở giữa sẽ khó xử.
Nghe thấy bà cụ và bà Trần mắng nhau ngoài kia, cô muốn ra ngoài mấy lần. Lại nghĩ tới trước đó bà Trần dặn cô không được đi ra, cô cũng chỉ đành ở lại phòng bếp chờ đợi.
May mà sau đó rõ ràng bà Hứa không đủ khí tế, cô ở trong phòng bếp cũng có thể nghe thấy bà Hứa đang miễn cưỡng chống đỡ, trong lòng mới yên tâm.
Một lát sau, Tống Quế Hoa đã tới, nhưng mà bà Trần không đến.
Hứa Nam Nam lo lắng nói: “Thím, bà Trần tức giận rồi sao?”
“Không đâu, năm đó bà Trần của cháu cũng ghê gớm nhất trong thôn, ai có thể chọc bà ấy tức giận. Bà cụ kia là một con cọp giấy, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi. Bà Trần của cháu mới nói mấy câu, bà ta đã không dám thả một quả rắm.”
Lúc này Hứa Nam Nam mới yên tâm, lại tức giận nói: “Cháu không ngờ họ lại mặt dày như vậy, cháu đã rời khỏi nơi đó, họ vẫn có thể tìm tới gây chuyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận