Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 441

Lời này là thật, từ sau lần Lâm Thanh Bách đưa Hứa Nam Nam đến đây, nhìn dáng vẻ giống như là người yêu với nhau, thế là cô ấy ghi nhớ trong lòng. Bất kể là nể mặt của bộ trưởng Lâm hay là nể tình Lâm Thanh Tùng thì cũng phải giữ mối quan hệ tốt với cô.
Hứa Nam Nam không biết người ta coi trọng cô như vậy, có hơi ngại ngùng: "Em bình thường toàn ăn cơm ở nhà ăn, hiếm khi ra ngoài."
"Được rồi, nếu lần sau tới ăn thì nói trước với chị, chị sẽ để lại đồ ngon cho em." Tiểu Điền không xoắn xuýt chuyện này, xoay eo đi vào nói với cậu mình, để làm chút đồ ngon chiêu đãi người ta.
"Mặt mũi của cô còn lớn hơn tôi đấy." Lâm Thanh Tùng nói.
Hứa Nam Nam cười lúng túng, bản thân cô tự hiểu, là người ta nể mặt anh Lâm. Nếu không thì người ta dựa vào cái gì mà lại đối xử tốt với mình chứ.
Ngồi được một lúc, thức ăn đã được dọn ra bàn. Hứa Nam Nam nhìn trái phải, nhưng không thấy bóng của Lâm Thanh Bách đâu.
Cô trợn mắt nhìn Lâm Thanh Tùng: "Không phải anh gạt tôi đấy chứ?"
"Không mà, không lừa đâu." Lâm Thanh Tùng giơ tay lên bảo đảm. Sáng nay cậu ta thực sự có nói chuyện này với anh trai mình, nhưng không biết anh mình có nghe lọt tai không. Không thấy trả lời không đến, chắc là có nghe mà nhỉ.
"Hẳn là có việc bận, đến muộn chút cũng là chuyện bình thường. Nếu không thì chúng ta ăn cơm trước đi."
"Anh Tùng."
Lâm Thanh Tùng đang lấy đũa cho Hứa Nam Nam thì Hứa Hồng đột nhiên chạy vào, mắt đỏ bừng răng thì nghiến, mặt chị ta tỏ vẻ ​​uất ức và oán giận.
Lâm Thanh Tùng giật mình, hoàn toàn không ngờ Hứa Hồng lại đột ngột chạy đến thế này.
"Này, Hứa Hồng, cô đến đây chắc tìm Hồng Quân hả. Hôm nay cậu ta không có ở đây." Con nhóc này sao tự nhiên chạy bật ra vậy, thế này không phải lại làm cho cán sự Vu hiểu lầm sao?
"Anh Tùng, anh đừng để bị con nhỏ này lừa. Nó bắt cá hai tay. Em thấy lần trước nó còn đi cùng với một anh cảnh sát đấy."
Hứa Hồng đỏ bừng mắt chỉ vào Hứa Nam Nam nói.
Chị ta đi theo hai người họ suốt một đường, nhìn thấy ngày nắng nóng thế này mà anh Tùng đi cùng nó suốt cả quãng đường dài, còn đưa nó đến tiệm cơm ăn tối. Dựa vào cái gì chứ. Con nhóc này chẳng làm gì cả mà anh Tùng tốt với nó như vậy. Mình là cái gì chứ. Vì anh Tùng mà cả gia đình chị ta giờ phải thắt lưng buộc bụng đây này.
Tình huống gì vậy, Lâm Thanh Tùng nhìn Hứa Nam Nam rồi lại nhìn Hứa Hồng.
"Cô đang nói bậy cái gì vậy? Chúng tôi đang ăn cơm yên lành, cô đến làm loạn cái gì vậy? Trở về trước đi, ngày mai tôi kêu Hồng Quân tìm cô."
Không cần biết tên cảnh sát kia là ai, không thể để Hứa Hồng la hét ở đây được.
"Em không nói bậy. Không tin thì anh hỏi nó đi."
Hứa Hồng tràn ngập tự tin nói.
Chị ta tận mắt chứng kiến ​​còn có thể là giả sao?
Hứa Nam Nam mím mím môi, có một bữa cơm mà chị ta cũng không để cho người ta ăn yên ổn. Cô đứng lên nói: "Đồng chí Hứa Hồng, mắt nào của chị nhìn thấy tôi bắt cá hai tay? Chị ở đây la hét bôi nhọ thanh danh tôi, là ỷ vào những năm nay nói bậy nói bạ không phạm tội phải không?"
"Hứa Nam Nam, mày đừng hòng phủ nhận, dù sao tao cũng nhìn thấy hết rồi." Chị ta nói với Lâm Thanh Tùng: "Anh Tùng, những gì em nói đều là sự thật."
Lâm Thanh Tùng đen mặt lại. Mặc dù không biết cảnh sát kia là ai, nhưng cậu ta vẫn tin vào mắt nhìn của anh trai mình, cũng tin vào mắt nhìn của mình, đến mình còn bị ghét bỏ như vậy thì tên cảnh sát nào có thể khiến cán sự Vu thích chứ.
"Đồng chí Hứa Hồng, nếu cô còn gây chuyện nữa thì tôi sẽ tìm Lưu Hồng Quân đến đây đấy." Lâm Thanh Tùng lạnh nhạt cảnh cáo.
"Anh Tùng..."
"Đi ra ngoài!" Lâm Thanh Tùng nheo mắt nói, hoàn toàn mất đi nụ cười tít mắt thường ngày. Trông lạnh lùng đáng sợ vô cùng.
Hứa Hồng không dám nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận