Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 682

Bà ta cho rằng chỉ cần mình đối xử tốt với những người ở nhà họ Hứa thì những người đó sẽ nhớ đến cái tốt của bà ta, nghĩ rằng cháu trai và cháu gái sẽ hiếu thảo với bà ta. Nhưng kết quả là Hứa Hồng lại túm tóc vừa đánh vừa mắng bà ta.
Bà ta cảm thấy không thể trông cậy được rồi. Cả nhà họ Hứa ở nông thôn đều không thể trông cậy được. Nếu còn ở đó thêm ngày nào thì bà ta chắc chắn sẽ chết mất. Bà ta chợt nghĩ đến chồng và con cái ở thị trấn. Cho dù bọn họ có không tốt thì cũng sẽ không đánh bà ta, còn cho bà ta ăn cơm.
Cho dù có là con nhỏ Nam Nam chết tiệt đó cũng sẽ không đánh bà ta.
Cho nên khi tóm được cơ hội, bà ta lập tức chạy đến thị trấn. Quay về tìm chồng con. Bà ta biết sai rồi thì bọn họ sẽ tha thứ cho bà ta thôi.
Chỉ cần bà ta nhận sai thì cuộc sống sau này vẫn có thể trở lại như trước kia. Lần này bà ta đã nghĩ kỹ rồi, bà ta sẽ dành hết phần tâm tư đối với cháu trai và cháu gái trước kia cho những đứa con của mình. Sau này, gia đình này nhất định vẫn là một gia đình mẫu mực. Bây giờ bọn nhỏ cũng lớn rồi, gánh nặng cũng không nhiều, cuộc sống sẽ còn khấm khá hơn so với ngày trước.
Lý Tĩnh suy nghĩ rất nhiều, cũng nói với Hứa Kiến Sinh rất nhiều. Sau khi Hứa Kiến Sinh nghe bà ta nói vậy, hắn ta trừng mắt nhìn bà ta hồi lâu rồi mới nghiêm túc nói: "Nếu như cô thật sự biết mình sai thì cứ thành thật ở nhà đi. Tôi sẽ không để cô thiếu một miếng ăn. Về phần chị em Nam Nam, nếu hai đứa nó tình nguyện đến thăm cô thì sẽ đến. Nếu không đến thì cô cũng đừng đi tìm làm gì. Còn không chịu thì cô cứ về quê đi."
"Anh Hứa! Em thực sự muốn làm hòa với bọn nó mà, chúng ta đừng so đo chuyện trước đây nữa, người một nhà sống hòa thuận với nhau anh nhé. Chúng ta có con cái, và bọn nhỏ cũng có cha mẹ." Lần này bà ta thật lòng muốn làm hòa, bằng lòng đối xử tốt với bọn nhỏ. Tại sao anh Hứa lại không ủng hộ bà ta chứ? Đây không phải là cuộc sống mà mọi người đều muốn sao?
Hứa Kiến Sinh nhìn bà ta với vẻ mặt vô cảm. Hắn ta đang nghĩ, có phải trước đây hắn ta cũng từng có suy nghĩ như vậy? Cứ nghĩ rằng con cái là của mình, rồi sẽ có một ngày bọn nhỏ sẽ nhận người cha này, mặc kệ lúc trước đã xảy ra chuyện gì thì bọn nhỏ sẽ luôn chấp nhận hắn ta. Bọn họ vẫn sẽ là người một nhà.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn ta thật sự quá hồ đồ rồi.
"Lý Tĩnh à, có những chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua thôi, có hối hận nữa cũng vô dụng. Nam Nam là con của chúng ta, nhưng con bé cũng là một con người, cũng biết tủi thân, cũng biết đau lòng."
Giọng của Hứa Kiến Sinh có chút khàn. Sau khi bị người trong nhà tổn thương thì hắn ta mới ngẫm ra đạo lý này.
"Anh Hứa, chúng ta, sau này chúng ta sẽ đối xử tốt với bọn nó…"
Sắc mặt của Hứa Kiến Sinh trở nên lạnh lùng: "Đừng nói nữa, nếu để tôi biết cô còn đến trước mặt Nam Nam thì cô hãy về thôn đi. Tôi sẽ nói với Hứa Căn Sinh, đừng viết giấy giới thiệu cho cô nữa, cũng dặn Vệ Quốc Binh không để cô bước vào hầm mỏ nữa."
Lý Tĩnh nghe vậy thì lập tức lắc đầu: "Em không đi nữa, em không đi nữa." Không gấp, không gấp, chờ sau này bà ta và anh Hứa già rồi, mấy đứa Nam Nam rồi cũng sẽ chấp nhận bọn họ thôi.
Bọn họ là cha mẹ ruột, dù sao thì chúng nó cũng phải dưỡng lão cho bọn họ.
Ở gian ngoài, Hứa Linh đang nằm bò trên bàn vẽ ngôi sao năm cánh, cô nhóc nhìn vào trong phòng và chẹp chẹp miệng. Bây giờ, cô nhóc không sợ người này đối xử không tốt với mình nữa.
Nếu đối xử không tốt với cô nhóc, cô nhóc sẽ đi nói cho những người khác biết.
Vào ngày nghỉ phép, Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách lên chuyến xe đến tỉnh lỵ từ sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận