Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 149

Thấy Ngô Tình muốn lên giường, cô ta đá chậu: “Nước nóng đâu, sao không đun nước nóng?”
Ngô Tình dừng lại, mím môi đứng dậy đổ nước nóng cho cô ta.
Chu Phương thấy vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng mà cũng không nói nữa. Vừa nãy bảo vệ chị em Hứa Nam Nam, một là bởi vì trước đây cô của chị ấy dặn dò, hai là vì hành động của Tương Lệ Lệ vừa nãy quấy rầy đến cả phòng ngủ. Bây giờ cô ta chỉ nhắm vào Ngô Tình, mình cũng không cần lên tiếng nữa.
Làm việc ở nhà ăn sớm hơn bộ khác, lúc Hứa Nam Nam báo cáo, bộ hậu cần cũng cố ý nói với cô.
Mới hơn bốn giờ, Hứa Nam Nam đã lén lút bò dậy từ trên giường.
Rón rén mặc quần áo, cầm đồ rửa mặt đi ra ngoài, đang rửa mặt thì Tương Lệ Lệ cũng ngáp ngủ đi ra. Thấy Hứa Nam Nam ở bên ngoài, Tương Lệ Lệ hừ một tiếng: “Mỏ chúng ta là đơn vị tốt, không phải chó mèo nào cũng có thể tới, đừng ỷ vào mình con gái của ai đó mà xằng bậy.”
Bây giờ ở bên ngoài, cũng không có ai. Hứa Nam Nam nghe thấy cô ta nói như vậy, mỉm cười phun nước súc miệng, dùng khăn lông lau mặt, nhìn Tương Lệ Lệ: “Chị là ai hả? Chị cho rằng mình là khoáng trưởng à, không phải cũng làm việc ở nhà ăn sao, có gì để ra vẻ?”
Tương Lệ Lệ không ngờ nhỏ quê mùa hôm qua biểu hiện giống như bánh bao lại dám phản bác cô ta, lập tức tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Mày lặp lại lần nữa thử xem.”
“Sao? Không nói lại, còn muốn ra tay? Nơi này là trên mỏ, không phải nơi cho chó mèo quấy rối. Chị muốn cãi nhau, chúng ta thử xem. Tương Lệ Lệ, đừng cho rằng tôi sợ chị, tôi chỉ lười cãi nhau với chị. Chị cũng biết tôi là con gái của người đó, vậy chị cũng biết tôi còn không thèm sợ người đó, tôi lại có thể sợ chị? Nếu lần sau chị còn gây chuyện trước mặt em tôi, chúng ta nhìn xem!”
Hứa Nam Nam buông lời độc ác, bưng chậu vào trong nhà, để lại Tương Lệ Lệ đứng bên ao rửa mặt tức giận giậm chân.
Hứa Nam Nam nghe thấy âm thanh cũng không sợ, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt.
Cô không hề sợ Tương Lệ Lệ, kiếp trước cô lớn lên ở cô nhi viện, từng gặp đủ loại người, không có ai chống lưng, chỉ có thể dựa vào bản thân. Nếu thật sự sợ hãi, cô đã sớm bị người ta ức hiếp đến chết.
Cô không thèm sợ yêu quái già như bà Hứa, còn có thể sợ Tương Lệ Lệ?
Chỉnh lý lại tinh thần của mình, Hứa Nam Nam lập tức dâng cao ý chí chiến đấu đến nhà ăn báo cáo.
Đầu bếp Đỗ của nhà ăn là một chú đầu trọc bụng bự. Bụng quá lớn, trên mặt nhiều thịt thừa, cười lên giống như phật Di Lặc, người quen đều gọi ông ấy là đầu bếp Đỗ.
Lúc ở bộ hậu cần, đầu bếp Đỗ đã gặp Hứa Nam Nam, thấy cô nhỏ người, còn hơi lo đứa bé này không thể làm việc.
Thấy ngày đầu tiên cô đi làm sớm, bèn sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho cô.
Tương Lệ Lệ vừa tới, thấy Hứa Nam Nam đang nhặt ra. Món này là món ăn vào buổi trưa, cũng không vội, Hứa Nam Nam chỉ làm việc này là có thể làm tới trưa.
“Đầu bếp Đỗ, sáng sớm mọi người đều bận bịu, sao lại có người không cần làm việc.”
Đại thầy Đỗ nghiêm túc nhìn một vòng: “Ai hả, ai không làm việc, không phải đều đang làm sao.”
“Những món kia tới buổi trưa mới ăn, lại không vội, chờ lát nữa phát thức ăn không cần người à.” Tương Lệ Lệ nâng cằm về phía Hứa Nam Nam.
Cô ta không thích nhân viên tạm thời ngồi đó nhặt rau.
Người khác đều đứng từ sáng, dựa vào đâu một nhân viên tạm thời như cô có thể ngồi.
Nghe thấy Tương Lệ Lệ chỉ thiếu chỉ mặt gọi tên, đầu bếp Đỗ có hơi không vui. Nhưng mà hắn tính tình của ông ấy luôn tốt, cũng không muốn so đo với một cô gái trẻ: “Nam Nam còn nhỏ, để con bé thích ứng trước. Ban đầu lúc cháu tới, không phải cũng cần thích ứng một thời gian?” Lần đó đừng nói nhặt rau, cô gái này không động đến đầu ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận