Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 653

Lâm Thanh Bách nghiêm mặt, nhìn bà ta một cái, trực tiếp sải bước lên lầu.
Lên trên lầu, Hứa Nam Nam đang xị mặt đứng ở trước cửa, không thèm nói câu nào với Lâm Thanh Bách. Lâm Thanh Bách cau mày mở cửa.
Cửa vừa mở, Hứa Nam Nam chạy vụt vào trong, lôi Lâm Thanh Bách vào trong nhà đóng sập cửa lại, sau đó phấn khởi nói: "Vừa rồi em giả vờ có giống như đang ghen không?"
Nhìn Hứa Nam Nam như vậy, Lâm Thanh Bách thở phào một hơi, vừa nãy anh còn tưởng cô gái nhỏ đã hiểu lầm cái gì. Thở phào nhẹ nhõm xong, anh lại buồn bực nói: "Em không ghen à?"
"Em ngốc như vậy sao, cả khu tập thể này đều biết tâm tư của Tôn Hỉ Mai, người nào biết cũng sẽ không dám nói trước mặt em. Người phụ nữ kia cố ý nói Tôn Hỉ Mai tới tìm anh trước mặt em là chắc chắn có ý xấu. Hơn nữa, nếu như anh và Tôn Hỉ Mai đúng là có cái gì, bây giờ sao tới lượt em? Con cái cũng đã biết phụ giúp việc nhà luôn rồi." Hứa Nam Nam cười nhạo.
Cô và Lâm Thanh Bách đã trải qua bao nhiêu chuyện, cô còn không hiểu con người Lâm Thanh Bách?
Hơn nữa nói thật thì, cô không thấy con người Tôn Hỉ Mai có chỗ nào khiến cho anh thay lòng. Gia thế địa vị, Lâm Thanh Bách cũng không quan tâm. Nhan sắc… Cũng coi như thanh tú. Tính cách, quá mức cực đoan, không có chút ưu thế nào của phụ nữ. Nếu cô còn để ý trong lòng, cả ngày ghen tuông vô cớ thì không phải là đang tự hành hạ bản thân sao?
"Diễn xuất vừa rồi của em có được không, em nói với anh này, gần đây em luôn luyện tập đấy. Nếu sau này em làm diễn viên, không chừng em còn có thể giành được giải thưởng cơ."
Lâm Thanh Bách cảm thấy dáng vẻ tỏ ra thông minh của cô thật là trêu ghẹo người khác, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đang lải nhải không ngừng của cô.
Hôn cho đến khi Hứa Nam Nam không thở được, mới buông ra.
Còn hơn năm tháng nữa.
Khuôn mặt Hứa Nam Nam đỏ bừng, ánh mắt lờ mờ, thở hổn hển một lúc lâu mới phục hồi lại.
Cô hung ác trợn mắt với Lâm Thanh Bách. Thấy vẫn chưa hết giận, cô dứt khoát ôm cổ Lâm Thanh Bách rồi kéo đầu anh xuống, nhào tới mút mạnh đôi môi mỏng của anh, cô vừa hút vừa cắn. Cuối cùng nhẹ nhàng liếm một cái.
Được rồi, cô thừa nhận, cô rất nhớ anh.
Cảm giác được thứ gì đó biến hóa trên cơ thể Lâm Thanh Bách, Hứa Nam Nam nhảy về phía sau: "Đồ đâu, không phải nói cho em nhìn thứ tốt sao?"
Sắc mặt Lâm Thanh Bách âm u, nhìn cô một cách có phần bất đắc dĩ. Cô gái nhỏ này sao tin tưởng anh như vậy, cứ không lo ngại trêu chọc anh mãi.
Cô nhóc đang còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Nghĩ Hứa Nam Nam vẫn chưa hiểu chuyện, Lâm Thanh Bách cưỡng ép mình phải tỉnh táo lại, lấy đồ trong tủ khóa ra.
Bên trong là một cái hộp, cái hộp đó cũng được khóa kín. Anh mở hộp ra, bên trong là một tờ giấy chứng nhận màu đỏ. Bìa ngoài còn làm bằng da.
Hô hấp của Hứa Nam Nam nặng hơn, cô hít mấy hơi trước, mới chuẩn bị lấy giấy chứng nhận. Lại nghĩ tới cái gì đó, cô xoay người chạy đi rửa sạch tay. Lúc này mới cầm giấy chứng nhận rồi mở ra.
"Đồng chí Vu Nam Nam, can đảm không vụ lợi, vì nước vì dân, là cô gái giỏi giang của Đảng, là đồng chí gương mẫu. Đặc biệt được phát giấy khen để khích lệ cá nhân."
Góc dưới bên phải là phần ký tên. Còn có một con dấu đóng cá nhân.
Hứa Nam Nam cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đầu óc hưng phấn như đang bắn pháo hoa.
Lâm Thanh Bách cầm lấy cuộn giấy Tuyên Thành trong hộp lên.
"Còn có cái này nữa."
Hứa Nam Nam mở ra. Phần bên trái ghi là vợ chồng tài đức: Lâm Thanh Bách, Vu Nam Nam. Bên phải là vài chữ lớn viết bằng bút lông, duyên trời tác hợp.
Nét viết rồng bay phượng múa, khí thế hào hùng.
"Đưa cho em, để em cất." Hứa Nam Nam phấn khởi nói. Thứ này để bên ngoài cô sẽ lo lắng, phải cất hết vào bên trong Taobao mới được. Sau đó truyền cho con cháu chiêm ngưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận