Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 670

Lưu Kiến Quân bực mình nói: "Có sắp xếp gì thì bộ trưởng Lâm cũng nên bàn bạc với tôi một tiếng."
Lâm Thanh Bách cười nói: "Tôi thấy gần đây bộ trưởng Lưu rất bận rộn nên không muốn làm phiền ông."
Dù sao Lâm Thanh Bách cũng lớn hơn ông ta một cấp, Lưu Kiến Quân tức giận trong lòng, nhưng không thể trút ra được. Nhưng Cao Kiến Quốc lại không nhìn được, lại ỷ vào Lưu Hồng Quân đứng về phía ông ta, chỉ vào Lâm Thanh Bách quát: "Bộ trưởng Lâm, anh thế này là chủ nghĩa chuyên chế! Là tư tưởng phong kiến. Mọi người đã đi đâu, anh nhanh gọi họ trở về, nếu không tôi sẽ báo cáo lên cấp trên."
Lâm Thanh Bách gõ ngón tay lên bàn nói: "Đã là huấn luyện bí mật, đương nhiên là cơ mật quân sự. Huấn luyện lần này tôi đã báo lên quân khu tỉnh, đã được phê chuẩn rồi. Nếu như chủ nhiệm Cao có ý kiến, có thể đi tới quân khu tỉnh để thảo luận. Nhưng mà quân sự và chính trị có sự tách biệt, đây là quy định của bên trên, không phải chủ nhiệm Cao muốn nhúng tay vào quân đội đó chứ. Tâm tư của chủ nhiệm Cao khiến người khác nghĩ sâu xa mà thấy sợ đấy."
"Anh ngậm máu phun người, Lâm Thanh Bách, anh đừng có mà kiêu ngạo. Bối cảnh nhà anh nếu mà có vấn đề thì sau này người đầu tiên phải thẩm tra chính là anh đó." Cao Kiến Quốc ném ra một câu ác độc, rồi chắp tay sau đít thở phì phò chạy đi. Sau khi đi ra cửa mới lau mồ hôi trên mặt. Đừng để cho ông ta có cơ hội, không thì ông ta nhất định phải chỉnh chết thằng nhóc này. Vả cả con vợ sắp cưới của cậu ta...
Lưu Kiến Quân nhìn Lâm Thanh Bách, ánh mắt mang vẻ không cam lòng. Cũng đi ra ngoài theo.
Lâm Thanh Bách híp mắt, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi điện.
Hứa Nam Nam không biết Hứa Hồng đi tìm Lâm Thanh Bách, nhưng mấy ngày nay không gặp Hứa Hồng, cô cũng khá tò mò xem Hứa Hồng đã thu quân ngừng chiến chưa. Nhưng mà cô cũng chẳng có tâm trạng quản chuyện của Hứa Hồng.
Cổ Lỗ Sĩ đã tìm cho cô tài liệu mới rồi, tài liệu trước đây cũng nộp lên hết rồi.
Thế là sau khi lục tìm cả một ngày mãi đến lúc tan làm, Hứa Nam Nam móc ra từ tủ kéo một cái túi căng phồng.
Chu Phương cười nói: "Cái túi này có từ khi nào vậy, sao chị chưa thấy em đem đến bao giờ."
Hứa Nam Nam ngẩn người một lát rồi lập tức nói: "Em mang nó đến đây lâu rồi nhưng chị không nhìn thấy đấy chứ. Em đi trước đây, anh Lâm đang đợi em." Nói xong cô rời đi ngay.
Lưu Song Song đứng sau lưng cô, ngẩn tò te nhìn cô. Vừa nãy lúc Hứa Nam Nam thay đổi sắc mặt cô ấy thấy cả. Vì vậy chiếc túi đó không phải là đem đến từ lâu rồi, mà là hôm nay mới xuất hiện. Nói chính xác hơn, có lẽ nó đã xuất hiện từ tối hôm qua.
Vì thế ở trong đó là... cô ấy mở to mắt, đầu óc rối bời. Người khác âm thầm lặng lẽ để đồ vào trong văn phòng mà cô ấy lại không phát hiện ra.
Chu Phương vỗ vỗ vai cô: "Ngây ra đó làm gì, tan làm thôi."
Chị ấy đỡ bụng cười, xách túi đi ra ngoài. Lý Vĩ Minh đang chờ chị ấy, một tay nhận lấy túi trong tay chị ấy, một tay đỡ chị ấy.
Hai người đi xa rồi, Lưu Song Song cũng bước ra khỏi văn phòng với vẻ mặt chịu cú sốc. Nhưng rất nhanh cô ấy đã xốc lại tâm trạng của mình, bước ra khỏi hầm mỏ với một tinh thần chiến đấu dâng trào. Cô ấy đi đến một con hẻm nhỏ, băng qua vài con đường, bước vào một căn phòng nhỏ trong cùng.
"Số chín." Giọng của Lưu Song Song khá kích động.
Số chín đang định gửi điện báo thì thấy cô ấy đến, nét mặt thay đổi: "Cô có phát hiện ra thứ gì không? Hôm nay tôi đợi bên ngoài hầm mỏ, thấy cô ấy xách theo thứ gì đó đi ra. Tôi đi theo cô ấy lâu như vậy mà chưa từng thấy cô ấy cầm cái túi nào, có lẽ cô ấy đem từ khu mỏ ra. Hai người đó đi thẳng về phía ủy ban huyện, vậy nên chắc chắn là những thứ đó rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận