Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 80

Bình thường nhà gỗ ở nơi nuôi trồng cũng chỉ có một chiếc bàn rách và cái ghế do Hạ Thu Sinh chuẩn bị trước đây, bên trong không có chỗ ngủ. Nhưng mà lúc chiều Hứa Nam Nam cắt một đống cỏ heo, Tống Quế Hoa giúp trải nó thành giường, đặt ruột bông rách mà Hứa Nam Nam lấy từ nhà họ Hứa lên trên, tạm thời làm giường.
“Chỗ này như vậy sao mà ở? Không thì trở về với thím đi, ngày mai nói sau.” Tống Quế Hoa nhìn nơi này, có hơi không đành lòng. Chúng nó vẫn là trẻ con, sống ở bên ngoài cũng quá khổ sở.
“Rất tốt ạ, thím Quế Hoa, thím cứ yên tâm đi.” Hứa Nam Nam vỗ chiếc giường mới. Dù sao cô cũng phải đối mặt với cái ngày này, không bằng thích ứng sớm một chút.
Tống Quế Hoa cũng hết cách, thấy trời tối không thể ở lại lâu. Cô ấy lấy đồ trong giỏ ra, gồm mấy chiếc bánh ngô và hai quả trứng gà, ngoài ra còn có một túi gạo nhỏ khoảng năm sáu cân, rau dại để nấu cháo, có thể nấu mấy ngày.
“Các cháu còn nhỏ, không biết sự khổ sở của cuộc sống, ngoài tìm chỗ ở thì đồ ăn đồ dùng cũng không thể thiếu, tạm thời cứ vậy trước đi.” Tống Quế Hoa vẫn cho rằng chắc chắn hai đứa bé này vẫn sẽ về nhà, cho dù ông bà của chúng bỏ mặc, thì cha mẹ ruột trở về biết chuyện cũng sẽ không để chúng ở bên ngoài.
Còn Hứa Nam Nam thật sự đưa Hứa Tiểu Mãn sống ở bên ngoài, chắc chắn là chuyện không thể. Nam Nam mới mười lăm tuổi, bản thân cũng là một đứa bé, sao có thể ở riêng được.
Hứa Nam Nam nhìn những thứ này, cảm động đến mức trong lòng ấm áp. Ở tương lai những thứ này không đáng là gì, nhưng vào thời đại vật tư và lương thực hạn hẹp này lại là đồ rất quý báu. Thím Quế Hoa không có quan hệ thân thích với họ, nhưng lại giống người thân hơn những người thân ở nhà họ Hứa.
“Thím Quế Hoa, cảm ơn thím.”
“Cảm ơn cái gì, được rồi, cháu và Tiểu Mãn nghỉ ngơi sớm đi, ngủ một giấc đến trời sáng là được, thím về trước đây.” Tống Quế Hoa nói xong, xách giỏ lên, giúp hai đứa bé cài cửa lại thì lập tức xuống núi trở về thôn.
Hứa Nam Nam mở cửa, loáng thoáng nhìn Tống Quế Hoa từ từ đi xa.
“Tiểu Mãn, em nhất định phải nhớ người đối xử tốt với chúng ta, sau này có cơ hội, nhất định phải báo đáp người ta.”
“Vâng, em nhớ, thím Quế Hoa, chú Căn Sinh, còn có chủ nhiệm Chu...” Hứa Tiểu Mãn nghiêm túc kể những người từng giúp đỡ họ, nhưng mà trong lòng hơi thấp thỏm, sau này họ có khả năng báo đáp sao?
Hứa Nam Nam mua cây nến từ Taobao, vốn dĩ muốn mua đèn pin cầm tay, nhưng mà ngại có Tiểu Mãn nên không mua.
Đốt nên lên, trong phòng có ánh sáng, cũng thêm chút ấm áp.
Hứa Nam Nam lại kéo ra một tấm thảm từ trong đống cỏ, sửa sang lại giường, trông ấm áp hơn vừa nãy nhiều.
“Chị, bây giờ chúng ta ngủ sao?”
“Ngủ muộn chút, chúng ta xuống núi một chuyến.” Hứa Nam Nam đột nhiên nói.
“Xuống núi làm gì?”
“Đi thăm ông Hạ.”
Trước đó khi biết tin Hạ Thu Sinh bị bệnh, Hứa Nam Nam cũng có hơi đồng cảm với ông ấy, nhưng vì tránh nghi ngờ nên không đi thăm Hạ Thu Sinh. Vừa nãy sau khi nếm trải tình thương của Tống Quế Hoa, cô cảm thấy chỉ cần mình có năng lực thì có thể giúp đối phương. Ai biết lúc nào mình sẽ cần người khác giúp đỡ, giống như cô bây giờ.
Nếu không phải có cửa hàng Taobao, có lẽ bây giờ cô lại ở một hoàn cảnh khác.
Buổi tối mọi người đều đã ngủ, lúc hai chị em về thôn, mọi nhà trong thôn đã ngủ rồi. Khi đi tới ngoài nhà Hạ Thu Sinh, lại nghe thấy tiếng ho khan của Hạ Thu Sinh ở bên trong.
Hứa Nam Nam nhẹ nhàng gõ cửa: “Ông Hạ.”
“Hứa Nam Nam?” Hạ Thu Sinh yếu ớt nói.
“Là cháu.” Hứa Nam Nam đáp.
Không bao lâu, Hạ Thu Sinh đã đi mở cửa. Nhưng mà chỉ có chút sức, sau khi mở cửa, ông ấy đã vịn tường, run rẩy quay lại giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận