Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 318

Lần này Hứa Nam Nam đem kính lão về nhà, hai cụ đeo lên mắt nhìn ra xa, ôi chao, nhìn rõ rồi này.
Ông Vu chắp tay sau lưng cười tít mắt, cũng không tán dóc với cháu gái mà tự mình ra ngoài khoe khoang.
Bà Vu thì lại thấy xót, thấy số tiền này bỏ ra không đáng: "Bà thấy nữ sinh nào cũng mua một ít kẹp tóc, may chút quần áo mới này nọ, cháu cũng phải học theo. Con gái bao lớn rồi, cũng phải bắt đầu chăm chút mình đi chứ, chứ không sau này làm sao mà yêu đương được chứ?"
Hứa Nam Nam nghe thấy mấy chữ yêu đương thì đầu có chút choáng váng, vội lấy bột tăng cường xương cốt ở trong túi ra: "Bà nội, bình thương lúc nào bà rảnh thì hòa với nước uống, tốt cho thân thể lắm ạ. Lớn tuổi dễ bị loãng xương. Mình phải đề phòng ạ."
Vừa nghe đã biết là đồ tốt, bà Vu còn thấy tiếc hơn nữa: "Đã là người một nhà rồi, cháu còn mua cái này làm gì, có tiền thì tiết kiệm chút đi. Ông bà lớn tuổi rồi, không đáng để tiêu số tiền này."
Nói xong thì mắt bà ấy hơi đỏ lên, mình cũng đã là người có cháu gái hiếu thảo rồi.
"Bà nội, lớn tuổi cần phải chú ý nhiều hơn ạ, cháu còn trông cậy sau này bà có thể sống lâu trăm tuổi đó ạ. Nhìn Tiểu Mãn trưởng thành, để sau này còn làm mối nhà chồng cho Tiểu Mãn nữa ạ."
"Thế không phải là thành yêu tinh già rồi à." Bà Vu cười nói.
"A, Nam Nam về rồi à, vừa rồi thím nghe thấy ông Vu nói chuyện nên qua đây xem thử đây."
Hai bà cháu đang nói chuyện vui vẻ thì Lý Kim Hoa từ bên ngoài đi vào, trong lòng còn ôm đứa cháu ba tuổi, bây giờ bà ta đã về hưu nên thường hay ở nhà chăm cháu.
Hứa Nam Nam thấy bà ta đến thì thầm cau mày lại. Ngôi nhà của ông Vu và bà Vu ở mấy ngày trước đã được phân chia rồi, cho gia đình của chủ nhiệm phân xưởng ở. Nhà người ta người nhiều, trong nhà có mấy chàng trai sắp kết hôn, hơn nữa cấp bậc cũng vừa đủ, ngôi nhà đó được phân chia thế cũng không ai có thể nói lời ong tiếng ve gì.
Bởi vì chuyện này nên mọi người gần như cũng đã hết hi vọng. Dù sao hai cụ nhà họ Vu cũng không phải là không nhường nhà, mình cũng đã tranh lấy, chỉ là cuối cùng không chia cho nhà mình mà thôi.
Chuyện này cũng thôi vậy.
Cho nên lúc này Lý Kim Hoa tới cửa, Hứa Nam Nam vẫn cảm thấy có chút buồn bực. Người này nhìn là biết không phải người dễ tiếp xúc, đột nhiên tới cửa, có thể có chuyện tốt gì chứ?
Mặc dù không thích nhưng bà Vu cũng không tiện đẩy người ta ra ngoài, mình thì ứng phó với bà ta, để Hứa Nam Nam đi nghỉ ngơi.
Hứa Nam Nam đang xách đồ vào phòng thì Lý Kim Hoa đi tới, nhìn đồ trên tay cô: "Lần này Nam Nam đi công tác mua không ít đồ về nhỉ, vừa rồi thím còn thấy cặp mắt kính của ông Vu đấy, giá không rẻ đâu ha." Vừa nói vừa định thò tay vào lấy.
Hứa Nam Nam tránh tay ra theo bản năng, cũng mặc kệ khuôn mặt đã hơi biến sắc của Lý Kim Hoa, cười nói: "Cũng chẳng có gì ạ, đồ bổ thân thể cho bà nội cháu thôi ạ, cháu không quấy rầy thím nữa, mọi người nói chuyện đi nhé."
Nói rồi cô quay người bước vào nhà.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam bước vào nhà, vẻ mặt của Lý Hoa Hoa thay đổi.
Bà ta ôm cháu trau ngồi bên cạnh bà Vu: "Đứa nhỏ này thế này không tốt đâu, tính tình khó hòa đồng quá, sau này sang nhà chồng không hay đâu, con dâu thế này ai mà thích."
Bà Vu không thích nghe lời thế này: "Còn nhỏ mà, nhà bọn tôi không vội chuyện này."
"Sao có thể không vội được, đã tuổi này rồi, còn trì hoãn nữa thì thành lớn tuổi mất. Lại nói, chị và anh Vu ngần này tuổi rồi, chung quy cũng phải tìm cháu rể để giúp chăm lo phải không, đừng tìm đâu xa, cứ tìm gần đi, tiện chăm sóc lẫn nhau ấy mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận