Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 707

"Em chỉ muốn hỏi anh, tại sao, tại sao anh có thể đối xử như thế với cha em. Chuyện đó em cũng đã nói rồi, không phải là giám sát anh, chỉ là giám sát người phụ nữ đó thôi mà, tại sao anh lại phải đối xử với em như thế?"
"Nam Nam là người yêu của tôi, còn cô, chẳng liên quan gì đến tôi cả."
"Nhưng bao nhiêu năm qua em đối tốt với anh, nhiều năm đến thế..."
Cho đến khi tin tức đình chỉ công tác của cha cô ta được truyền ra, cô ta vẫn không dám tin. Anh Thanh Bách đúng là nghiêm túc với cô ta, thật sự muốn trừng phạt cô ta.
Thế nên là cô ta đã liên lụy đến cả cha mình.
Lâm Thanh Bách nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, cau mày nói: "Đồng chí Tôn Hỉ Mai, hy vọng cô lý trí một chút. Tôi đã nói trước với cô rồi, người yêu của tôi là Nam Nam, người trong lòng tôi cũng chỉ là Nam Nam. Chẳng liên quan gì đến người khác. Hy vọng cô đừng sai lại càng thêm sai. Ai cũng phải có trách nhiệm với việc mình đã làm. Bài học lần này của cô vẫn chưa đủ sao?"
"Em chẳng làm sai điều gì cả, em chỉ cảm thấy Nam Nam có chút gì đó không ổn mà thôi, em muốn giúp anh."
Tôn Hỉ Mai kiên định nói.
Lâm Thanh Bách rét lạnh nói với cô ta: "Đừng tự cho là mình đúng. Cô đi đi, sau này đừng đến đây nữa."
Anh không quan tâm đến Tôn Hỉ Mai nữa, quay người mở cửa bước vào phòng.
"Anh thật sự phải kết hôn rồi sao?" Tôn Hỉ Mai hét lên ở phía sau.
"Đúng vậy." Lâm Thanh Bách không thèm ngoảnh đầu lại, cứ thế đóng cửa.
Nhìn thấy cánh cửa lớn dần được đóng chặt lại. Tôn Hỉ Mai ôm lấy cánh tay mình khóc lớn ở hành lang. Có một vài nhà ở bên cạnh mở cửa nhìn cô ta, đều lắc đầu. May mà bộ trưởng Lâm là người đứng đắn, nếu không thì kiểu cứ có chết cũng không chịu bỏ cuộc như này, người trẻ tuổi nào mà chịu đựng được chứ.
Ngày hôm sau Tôn Hỉ Mai rời khỏi khu tập thể của ủy ban huyện. Bảo vệ Kha ngay lập tức báo cáo tình hình cho Lâm Thanh Bách.
Sau khi đến bộ vũ trang của huyện, Lâm Thanh Bách gọi điện thoại cho Chương Lỗi, bảo anh ta giúp đỡ trông chừng bên phía Cao Kiến Quốc.
Chương Lỗi cười lớn: "Sao thế, tên đó vẫn chưa chịu từ bỏ sao. Giờ cấp trên anh ta cũng không xong rồi, hiện giờ anh ta không nhảy nhót gì được nữa đâu. Cậu xem cái tổ học tập đó còn quản được chuyện gì chứ. Nếu như không phải hiện giờ bên trên vẫn chưa rõ thế nào thì bọn anh sớm đã đuổi người về thủ đô rồi."
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, trông chừng đi. Trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm."
"Có gì không đúng chứ?" Nghe Lâm Thanh Bách nói như vậy, Chương Lỗi cũng nghiêm túc lại. Anh ta biết trước giờ Lâm Thanh Bách không phải là người nói xằng. Nếu không phải có vấn đề gì thật thì anh sẽ không nói linh tinh.
"Quá qua loa." Lâm Thanh Bách thở dài. Con người Cao Kiến Quốc không có thủ đoạn gì. Nếu như thật sự theo những gì Tôn Hỉ Mai nói, là nghe lời cô ta tìm người để theo dõi Nam Nam. Mà người ông ta tìm để theo dõi cũng không có khả năng gì, hơn nữa cũng không giống chuyện mà ông ta sẽ làm.
"Trước đây không phải anh có nói, tuy rằng con người Cao Kiến Quốc không được thật thà, nhưng trước giờ chưa từng vượt qua giới hạn. Người mà anh ta dám động tay đến đều là người sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta sao. Nhưng anh ta đã từng đụng chạm với tôi, cũng biết được tính cách của tôi sẽ không chịu để im mà vẫn còn vì Tôn Hỉ Mai tìm một người không có năng lực gì để theo dõi tôi. Anh nói xem đây là tại sao?" Anh hỏi Chương Lỗi, cũng như là đang hỏi bản thân mình.
"Vì để lấy lòng Tôn Hỉ Mai sao?" Chương Lỗi hỏi.
Lâm Thanh Bách thở dài: "Không thể đơn giản như vậy được. Anh cứ trông chừng giúp tôi chút, xem anh ta còn có động tĩnh gì không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận