Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 248

Sau này, cô bé lớn rồi cũng phải học theo giống như chị nhỏ Ba, tự mình kiếm tiền nuôi mình.
Hứa Nam Nam tưởng rằng lần này Lý Tĩnh chắc chắn sẽ bắt chước bà cụ làm ầm lên, nhưng đợi hai ngày cũng không thấy người ta tới quậy phá.
Đổi tính rồi à?
Hứa Nam Nam không tin Lý Tĩnh đã đổi tính, trong đầu nghĩ đến lời nói của Hứa Linh, đây là đang chất chứa lòng xấu đấy.
Không đợi Lý Tĩnh đến gây rắc rối thì hầm mỏ lại xảy ra vấn đề.
Thiếu lương thực.
Chuyện này đã có dấu hiệu từ lâu. Kể từ khi năm mới thì lương thực ở hầm mỏ đã càng ngày càng ít đi. Sau đầu năm, mấy quản lý mỏ đều bắt đầu ra sức lo liệu về việc này, nhờ vả quan hệ khắp nơi kiếm lương thực. Nói cho cùng thì mỏ sắt Nam Giang là đơn vị lớn nhất trong toàn thị trấn, có mấy ngàn người. Nếu thiếu lương thực thì công nhân toàn mỏ sắt đều phải nhịn đói, người nhà công nhân cũng phải chịu đói theo.
Lo lắng chuyện này sẽ làm cho công nhân căng thẳng, cho nên chuyện này vẫn luôn chỉ biến đổi ngầm, lương thực trong nhà ăn ngày một ít đi. Từ chỉ cần có phiếu lương thực thì ăn thoải mái cho đến bây giờ có phiếu lương thực cũng phải ăn theo định lượng. Các công nhân cũng dần dần cảm nhận được chút dấu hiệu từ đó.
Thấy không đủ lương thực, cuối tháng lại phải phát lương thực cung ứng, quản lý mỏ Cao bạc trắng cả tóc. Quyết định vẫn phải phát huy khả năng của công nhân, đi xoay sở lương thực.
Đương nhiên, chuyện trọng đại này phải giao cho lãnh đạo ủy ban mỏ đi đầu làm, người đang học tập ở ủy ban mỏ như Hứa Nam Nam không có nhiệm vụ này. Tiếc là đồng chí Hứa Nam Nam là công nhân viên vinh dự của bộ phận vật tư. Lần này bộ phận vật tư gánh trách nhiệm trọng đại, người có thể dùng đều sẽ sử dụng mà vẫn thấy không đủ. Nhớ đến đồng chí Hứa Nam Nam đang học tập ở ủy ban mỏ, thế là lập tức đề nghị ủy ban mỏ điều cô về.
Bây giờ trong nhà máy xảy ra chuyện như thế này, không ai có thể lo nổi chuyện dẫn dắt người mới, thấy bộ phận vật tư cần người, bên phía ủy ban mỏ trực tiếp phát công hàm thuyên chuyển công tác, từ đâu tới thì về nơi đó, ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình.
Vì thế tốp người Hứa Nam Nam còn chưa học đầy một tháng thì đã chuyển về phòng ban mình.
Ngô Kiếm là người vui vẻ nhất trong tất cả mọi người. Sau khi biết được tin được gọi về, cảm thấy mình cuối cùng cũng đã có dịp thi triển quyền cước ở trên võ đài của mình, vui sướng đến mức bộc lộ hết ra bên ngoài.
Các đồng chí ủy ban mỏ nhìn bộ dạng ngây thơ của đồng chí này, ai nấy cũng ngại nói cho anh ta biết, khoảng thời gian này vì thiếu lương thực nên bên công đoàn rất bận rộn.
Ngọn nguồn của chuyện này còn bởi vì do tác dụng của tấm gương hùng hồn vô tư trước đó của Ngô Kiếm, bây giờ mọi người luôn đến tìm công đoàn để giải quyết. Lương thực trong nhà không đủ để ăn thì làm sao, đi tìm đồng chí công đoàn chứ làm sao.
Điều đáng để cảm ơn chính là, chuyện này lại thật sự chia sẽ không ít gánh nặng cho ủy ban mỏ.
Hứa Nam Nam không có thời gian rảnh xem trò cười của Ngô Kiếm, cô vừa bước vào bộ phận vật tư, người còn chưa nhớ mặt hết thì trưởng ban Tiêu đã sắp xếp nhiệm vụ cho cô, một ngàn cân lương thực.
Trưởng ban Tiêu là nhân viên lâu đời sắp về hưu, đừng thấy người ta lớn tuổi, lúc còn trẻ ông đi nhiều nơi, con đường bước đi rộng rãi, sau khi trở thành trưởng ban bộ phận vật tư thì như cá gặp nước, lần nào cũng có thể hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ vật tư. Thứ gì ai không mua được thì tìm đến ông, ông luôn có cách để mua được.
Nhưng lần này trưởng ban Tiêu cũng ưu sầu.
Hơn ba ngàn người phải nuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận