Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 714

Tôi cũng đã thành công thế rồi, cô không cần giả vờ thế đâu.
Thôi kệ, không thú nhận thì thôi. Sắp đến ngày kỉ niệm kết hôn của ông cụ và bà cụ, cũng phải tặng chút quà gì đó nhỉ. Rầu muốn chết đi được.
Không liên lạc được với Cổ Lỗ Sĩ, Hứa Nam Nam chỉ còn cách là đợi thêm nữa. Cho dù bên trên có hối thúc thì cũng không còn cách nào khác, việc này không vội được. Vả lại những tài liệu mà cô gửi lên trên cũng không thấy thành quả mà. Chẳng thà mau chóng bắt tay vào sản xuất.
Cô cũng có tìm Lâm Thanh Bách để hỏi chuyện này. Lâm Thanh Bách nhìn cô: "Những món đồ này mà đem ra dùng đâu có đơn giản như vậy, với trình độ sản xuất hiện nay thì vẫn còn chút khó khăn để những món đồ này từ tài liệu rồi thành sản phẩm. Với lại những thứ này cho dù là đã làm ra được… Thì tạm thời cũng sẽ không lấy ra."
Hứa Nam Nam bây giờ mới hiểu ra, dù sao thì nguồn gốc cũng có chút ngoằn ngoèo, nếu như đột nhiên lấy ra thì nhất định sẽ rút dây động rừng. Cô nhớ đến khi tương lai lớn mạnh sau này, cũng thường nghe những người mê khoa học kỹ thuật ở trên mạng thảo luận, nói là có một nước nào đó giấu đi những vũ khí khoa học kĩ thuật cao siêu gì đó, đại loại giữ lại kỹ thuật chủ chốt gì gì đó… Xem ra thì làm người không vênh váo huênh hoang cũng là truyền thống.
Chuyện tài liệu thì cũng không gấp được, Hứa Nam Nam quyết định sẽ không màng đến nữa. Cô cũng lo không nổi.
Tại thủ đô.
Trong một sở nghiên cứu bí mật, có mấy người tụm lại để phân tích tài liệu. Những tài liệu này đều rất cao siêu, toàn là bằng tiếng anh. Nhưng những người này vẫn xem rất chăm chú.
"Ôi, quả nhiên, khoảng cách này vẫn còn khá xa." Một giáo sư lớn tuổi nói.
"Chúng ta cũng sẽ nhanh thôi. Bây giờ trong nước trên dưới một lòng, chúng ta không thiếu người, lại càng không thiếu nhân tài. Sau này cũng sẽ đuổi kịp thôi."
"Đáng tiếc là còn thiếu một nửa. Nếu không thì bên đó đã có thể lập tức bắt nghiên cứu và phát triển rồi. Những loại máy này, nếu như có thể làm ra…"
"Cứ đợi đã, làm ra cũng không phải là chuyện dễ, không biết là phải bao nhiêu người phải mạo hiểm tính mạng nữa đó. Đúng rồi, tôi dự định đưa vài học trò ưu tú trước đây của tôi qua đây, mọi người cũng đang gấp, sớm ngày dẫn qua đây thì sẽ sớm ngày có thể bắt đầu triển khai công việc. Không có người là không được đâu."
"Đúng rồi, tôi đang viết thư đây, dẫn hết qua đây. Bên đây cũng được lắm, không gian yên tĩnh. Tuy là không thể đi ra ngoài, nhưng chúng ta cả năm cũng không có thời gian ra ngoài, nơi này rất là thích hợp cho việc nghiên cứu."
Thời gian cũng đã bắt đầu bận rộn trở lại.
Bên phía Hứa Nam Nam cũng bận rộn, lẽ ra Chu Phương sau khi sinh con sẽ về nhà ở cữ sau sinh, nhưng vì cơ thể xảy ra chút vấn đề nên chỉ còn cách là tiếp tục nằm trong bệnh viện. Chị ấy một mình nằm ở bệnh viện không ai thăm nom, Hứa Nam Nam cũng ở gần chỗ bệnh viện, nên thường xuyên đến đó để chăm sóc chị ấy.
Không còn cách nào khác, đáng lẽ ra là bên phía chủ nhiệm Chu sẽ đến chăm sóc, nhưng chồng của bà ấy dạo gần đây tinh thần không được tốt cho lắm, cần người trông nom. Trong nhà cũng có mấy đứa nhóc phải lo, bà ấy lại phải đi làm, nên không thể chăm sóc cho Chu Phương.
Mà nhà mẹ đẻ Chu Phương không lo, nhà chồng cũng không lo được, đôi vợ chồng trẻ chỉ còn cách là dựa vào Lý Vĩ Minh chăm sóc. Lý Vĩ Minh còn phải nuôi gia đình, đa phần vẫn là một mình Chu Phương tự lo. Hứa Nam Nam thấy không đành lòng, cộng thêm trước đây Chu Phương đối xử với cô rất tốt, cô không ra tay giúp đỡ cũng thấy ngượng, dĩ nhiên là phải giúp chị ấy.
Bình thường thì đem đồ ăn đến, giúp đỡ giặt giũ. Cũng không phải chuyện lớn lao gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận